Please wait
Đức Thầy thuyết giảng tại Đại Hội Vô Vi Kỳ 6
“Tình Thương và Đạo Đức” – Vancouver, Canada, 1986
Bỏ sự thanh tịnh, tức là bỏ Đấng Cha lành.
Thương yêu và tha thứ. Đó là sức mạnh cuối cùng.
Mọi cá nhân đã mang nặng sự trì trệ của nghiệp duyên tại thế. Ngày hôm nay huynh đệ chúng ta xa quê hương, lại có cơ hội tái ngộ. Tái ngộ trong thâm tình, tái ngộ trong vĩnh cửu, tái ngộ, từ bao nhiêu tiền kiếp mà chúng ta đã xa cách, ngày nay chúng ta lại có tâm, có sự tái ngộ, tay bắt mặt mừng nhìn nhau trong cái tinh thần vui đẹp, cởi mở, hy vọng rằng tôi sẽ được giải thoát. Các bạn đã chịu tu thiền, chịu trở về với chính mình, để tìm những gì ? Những gì tốt hơn sự hiện hành sẵn có. Chúng ta thấy rõ xã hội, vạn linh đã nằm trong kích động và phản động để nhồi quả tâm linh và đưa phần hồn trở về với chơn giác thanh tịnh của chính nó.
Ngày hôm nay, huynh đệ tỉ muội của chúng ta đã ý thức được rồi. Chỉ có con đường tu tôi mới báo hiếu được, chỉ con đường tu tôi mới biết Trời Phật được, chỉ con đường tu tôi mới thấy rõ nguyên căn của chính tôi và thấy rõ khả năng thanh tịnh của chính tôi. Chúng ta đã bị chèn ép rất nhiều trong cái xã hội eo hẹp đã qua, từ chế độ này cho đến chế độ nọ, từ sự khinh khi này cho đến sự khinh khi nọ, người dân Việt Nam không biết chừng nào ngóc đầu lên nỗi ! Nhưng ngày hôm nay, may thay và lành thay chúng ta thấy rằng có con đường giải thoát là phần hồn. Bao nhiêu tôn giáo đã truyền bá để giúp đỡ cho chúng ta nhưng mà chúng ta chưa có cầu ý thức. Vì sao ? Vì chúng ta ở trong tinh thần tranh giành, giành giựt, cướp giựt, quên mình, thọ nạn. Ngày nay nạn đã đến và đẩy lui chúng ta trở về với thanh tịnh và ta thấy rõ ta hơn. Ta thấy rõ khả năng vô cùng của chúng ta, chúng ta phải nhận thức Đấng Cha Trời, Di Lạc ở trong ta, dìu dắt chúng ta, ôm ấp chúng ta, đưa chúng ta đi từng giây phút khắc để tiến tới hoàn cảnh này tới hoàn cảnh nọ, kiến thức này đến kiến thức nọ. Ngày hôm nay, chúng ta đã hiểu rõ rồi, Ngài ở bên ta, hằng hữu sống trong ta, không bao giờ bỏ chúng ta ! Chính ta là một người phản loạn ! Bỏ sự thanh tịnh, tức là bỏ Đấng Cha lành.
Của cải vô cùng của chúng ta là thanh tịnh và sáng suốt nhưng mà quên đi ! Càng tu càng thấy mình ngu, càng tu càng thấy mình động loạn, càng tu càng thấy mình chưa làm được một việc gì. Ngài đã từng làm cho chúng ta, xây dựng cho chúng ta, cơm no áo ấm, kỹ thuật này tới kỹ thuật nọ để chúng ta mở thức trong chu trình tiến hóa nhưng mà chúng ta còn quên Ngài, không biết Ngài. Cho nên ngày hôm nay chúng ta mượn được cái phương pháp trở về với sự thanh tịnh, tháo gỡ những sự động loạn đã ôm ấp từ bao nhiêu kiếp và kể cả kiếp này mấy chục năm vỏn vẹn làm người ngắn gọn, nhưng mà cũng ôm một sự lầm, quên mình, mê đầu này chấp đầu kia.
Cho nên ngày hôm nay chúng ta thấy rõ rồi, chuyện không cần thiết, chúng ta không còn ôm nữa. Chúng ta phải từ bỏ những chuyện không cần thiết và sử dụng cần thiết. Tôi thấy khả năng của loài người đã đóng góp cho chúng sanh. Ngày hôm nay chúng ta có cái máy vidéo thu hình, đó là phải kỹ thuật không các bạn? Kỹ thuật đó là ai? Là sự thông minh! Thông minh ở đâu mà có? Sự thông minh của loài người chịu ngồi với nhau, đóng góp với nhau, xây dựng với nhau mới thành hình và cống hiến cho mọi nơi, mọi giới để thấy rằng đó cũng như là một phép lạ, thu hình được ta, nói ra tiếng ta, nhưng mà càng đi sâu thì thấy chuyện đó tầm thường, không có phải sự thật.
Sự thật của các bạn là thanh tịnh, vô hình, vô tướng. Khi các bạn biết được chúng ta vô hình, vô tướng thì chúng ta đang bị giam trong thể xác kích động và phản động này. Nó là một cái khám đang điều khiển tâm linh chúng ta. Thấy rõ chưa? Các bạn bị ràng buộc bởi nghiệp duyên tại thế, vẫn bị còng xích bởi gia đình, muốn rời khỏi không được, muốn thoát ly không được. Cho nên chúng ta hướng về phần hồn, lo tu tịnh, ăn năn hối cải, mới thấy rõ tiền kiếp đã làm sai lầm. Ngày nay chúng ta là một tội hồn chưa hoàn tất, phải thọ tội, chấp nhận, nhẫn hòa, khai thông trí tuệ của chúng ta thì ở đâu chúng ta cũng được hưởng phước. Phước đó do đâu? Sự công bằng đó ở đâu ? Chúa đã ban sự công bằng cho chúng ta ở chỗ nào? Ngay hơi thở của các bạn đây, trìu mến, truyền cảm bất cứ giờ phút khắc nào chạy toàn thân của các bạn, phục vụ tối đa để cho các bạn thấy rõ bạn hơn. Thấy rõ chúng ta đã hưởng cái lộc phục vụ của Thượng Đế, phục vụ của Chúa, phục vụ của Phật, chư Tiên rõ ràng, của nhân loại, của những nhà trí thức khoa học đã phục vụ chúng ta và chúng ta chỉ biết xài phí và chưa đóng góp, chưa thật sự phục vụ ! Nếu nhân loại thật sự phục vụ cho nhau, thế gian hòa bình tức khắc, không có sự cạnh tranh vô lý! Không có sự thù hiềm đen tối nữa! Chúng ta phải mở tâm sống trong biển yêu của Thượng Đế, trong biển yêu của Chúa.
Lời nói của Chúa không bao giờ thay đổi! Từ bao nhiêu triệu kiếp sau nữa, chân lý là chân lý không thay đổi ! Chân lý kêu gọi con người phải thực hiện tha thứ và thương yêu, tình thương và đạo đức ! Nhưng mà ngược lại, không biết tha thứ và thương yêu, lợi dụng tình thương và đạo đức, phê phán đầu này, phê phán đầu kia, không giữ thanh tịnh để học, để tiến, đúng thiên ý đã quy định cho chúng ta đến đây trong thời gian ngắn rồi chúng ta phải ra đi. Có ai dám đưa tay ra nói tôi là con người sống vĩnh viễn tại thế không? Chắc hẳn, những vị đã học hết sách rồi, là một vị bác sĩ cũng không dám xưng rằng tôi có thể sống vĩnh viễn tại thế. Có thuốc kèm kèm một bên nhưng cũng không được. Thấy quy luật của Thượng Đế không ? Thấy quy luật của Chúa rõ ràng chưa ? Cho nên chúng ta biết được đó, chúng ta ngoan ngoãn làm con người, sanh làm con người phải biết thực hiện tình thương và đạo đức. Xác này là của Bề Trên ân ban cho chúng ta, cấu trúc bởi siêu nhiên mà có, mà chúng ta đã nào, nào đã có thì giờ thương yêu nó. Cái xác các bạn đang mang đây chưa biết thương yêu nó. Nếu các bạn biết thương yêu nó thì các bạn phải xây dựng nó, phải trìu mến nó, phải tìm hiểu nó, phải khai thông sự tăm tối của nó để trở nên sáng suốt thì các bạn thấy « Vạn sự khởi đầu bởi nhất không. » Từ KHÔNG mà có ! Cho nên KHÔNG là bạn đây. Cái thức của bạn là Không, không theo bên tả và không theo bên hữu. Lúc nào cũng trung dung khai triển tâm linh và mở tiến tới vô cùng mới đúng đường lối thanh cao của Bề Trên đã ấn định.
Chúng ta người nào cũng muốn giải thoát nhưng mà không chịu giải thoát mà thôi. Muốn nhưng mà không chịu là không hành. Tu mà không hành ! Tu còn tranh chấp là tu không hành ! Tu phải thực hiện tình thương và đạo đức ! Những điều ta hiểu, ta nên truyền bá cho mọi người, cái ta không hiểu, ta phải học, để ta tiến. Đó mới thật sự người tu, mới đi đúng trong cái thức vô cùng bất tận của tâm linh. Các bạn không còn bị chèn ép nữa và không còn nuôi những sự eo hẹp trước kia nữa. Càng ngày càng tu thiền càng thấy mình tệ, càng thương yêu, cái cọng cỏ còn yêu, hột cát chúng ta cũng yêu. Hột cát các bạn đã đạp trên mình nó mà tại sao mà các bạn cứ, giờ phút lâm chung, chết rồi xác bạn cũng nhờ hột cát che lấp ? Đừng nên thấy hột cát mà khi, đừng cho ta đây là cao lớn, đừng cho ta đây là hay hơn hết, đừng cho ta đây là có sức mạnh.
Chúng ta không có sức mạnh, không có sức mạnh đấm đá nhưng mà thật sự, chúng ta có sức mạnh về tình thương và đạo đức, thương yêu và tha thứ. Đó là sức mạnh cuối cùng.