Please wait

Read this article in English

Trích Bài Giảng “Nhân Quả Cánh Cửa Của Vô Vi”

Phúc điền sáng tỏ rưới tươi
Quy nguyên thanh tịnh người người an vui

Phúc điền là cái tâm chúng ta đã cấy rồi, chúng ta hiểu có Trời Phật, sanh tử luân hồi. Chúng ta thấy Chơn Tâm là quan trọng. 

Tôi nghèo, anh chị Phương là nghèo, bỏ quê hương ra đi, tràn ngập nước mắt! 

Rồi ra đây mong cái gì? Nhớ bạn đạo ở quê hương, rồi làm cái gì đây? Muốn mở cái Thiền Đường. Để chi? Để mọi người đến đây học hỏi. 

Dù bao nhiêu sự tranh chấp đổ trên đầu, hơn thua lý luận đủ thứ hết, nhưng mà người lấy oán làm ân để học, mới rõ cái chơn tâm. 

Thấy cái chơn tâm chừng nào, mới thấy thương anh em nhiều chừng nấy. 

Càng bị giày xéo chừng nào, càng biết lỗi của mình; mới thấy anh em là giá trị, thấy anh em là tiền bạc, thấy anh em là cơ sở, thấy anh em là sự tiến hóa của đời đời. Cho nên thương yêu lẫn nhau.

Nhiều khi cũng bực tức lắm, nhưng mà rồi thấy rõ cái sai lầm của chính mình và mong anh em sẽ hội ngộ lại với nhau, xây dựng cho nhau và thực hiện trên đường tình thương và đạo đức. 

Ôm lấy khí giới đó, sống trong trường tồn bất diệt, không có nuôi dưỡng cái cá tánh lu mờ nữa và trở về với sự sáng suốt, mới "Phúc điền sáng tỏ rưới tươi, quy nguyên thanh tịnh người người an vui".

Bước vào đây, mọi người thấy rằng: Ồ, tôi tới căn nhà này thấy nó nhẹ nhàng, vui vẻ. Bà con chung vui để hướng thượng học hỏi. Tuy căn nhà hẹp mà tâm chúng tôi mở rộng, đường đi chúng tôi lại sáng suốt hơn.

Việc làm trật tự rèn trui
Chẳng còn mê chấp bùi ngùi nội tâm

Mọi việc làm trật tự rèn trui trong nội tâm của chúng ta. Tu để hiểu, học để hiểu, học để tiến, học là vô cùng. 

"Chẳng còn mê chấp bùi ngùi nội tâm": Không có sự mê chấp, mà không có bùi ngùi, không có tủi thân nữa, không có giam hãm cái nội tâm nữa; mở nội tâm ra, không có giam hãm nữa.

Hòa đồng thức giác uyên thâm

Khi mà chúng ta mở được cái thức hòa đồng rồi, thấy cọng cỏ cũng là cái chuyện uyên thâm từ xa xưa, chớ phải mới đây đâu. Luật Nhân Quả cũng từ xa xưa chớ mới đây đâu. Xác thân của con người, tứ chi cũng từ xa xưa chứ đâu mới đây.

Đạo tâm sẵn có tự tầm tự đi

Trong đó có cái tâm. Cái tâm mà mở ra thì nó mới có đường. Đường kêu bằng đạo. Còn tâm bị nghẹt thì không có đạo. 

Tâm ta tranh chấp nhà giàu, người nghèo, rồi đóng cửa lẫn nhau; kẻ khôn người dại, rồi đóng cửa lẫn nhau. 

Cái đó là ngu muội, đâu có phải người khôn! Người khôn phải mở cửa ra. Những cái gì ta hiểu, trao đổi, ta biết, trưng bày ra cho mọi người hiểu, đồng học, đồng tu, đồng tiến. Đó, cái đó là cái tánh chất của con người Vô Vi.