Please wait

Read this article in English

DẤN THÂN HY SINH ĐẠO ĐỨC (Phần 2)

Trích Vấn Đạo Tại Thiền Đường Giessen, Tây Đức, 23.06.1988

 

Sống cũng học hỏi mà chết cũng học hỏi thì chúng ta đâu còn sự chết sống nữa. Sống cũng học cái luật vay trả mà chết cũng học cái luật vay trả.  Hết rồi! Để tiến hóa chớ gì nữa?

Thì con nói bây giờ tui sợ chết, tôi cầu xin cho được sống. 

Sống để làm gì? Sống cũng học hỏi vay trả thôi rồi chết cũng học hỏi vay trả.  Trong cái luật định chu trình tiến hóa sắp đặt rõ rệt thì mình đâu có sợ cái chuyện chết nữa. 

Khi mà con hết sợ cái chuyện chết, sanh tử luân hồi rồi thì con mới thật sự là dấn thân cứu đời chớ.  Vô quái ngại mà. 

Nó hăm cái gì thì hăm chứ mình cứ việc tới, mình giảng, mình nói cho người ta thức tâm là đủ rồi. Nó có bắn cũng không sao, cũng là học hỏi để đi lên vì ý chí của mình là tiến hóa chứ không có thụt lùi.  Thấy hông? 

Có nhiều người nói ông Tám sao ổng lỳ quá, ổng không ngán cái gì hết. 

Bời vì ổng thấy rõ sanh tử có một thứ hà. Còn người ta thấy sanh khác tử khác, thì họ lo.  Còn tôi thấy sanh tử có một thứ tui đâu có gì đâu lo. 

Bởi vì tôi nói chút nữa mấy người bóp cổ chết thì cũng vậy thôi, tôi đi học bài khác. Không có chuyện gì tôi phải lo. 

Cho nên hiểu Thượng Đế là sanh tử tức khắc. 

Sanh, trong sanh có tử, trong tử có sanh, trong sanh có tử, trong tử có sanh liên hồi, liên tục, liên tục.  Cả vũ trụ càn khôn, đó là luật của vũ trụ. 

Con thấy không? Luật của vũ trụ.  Ở thế gian nó chậm chớ còn ở trên kia nó nhanh lắm. Sanh tử, sanh tử, sanh tử, sanh tử, nó phóng quang ra.  Còn ở dưới này cọng cỏ phải bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng rồi nó mới teo dần, mới chết.  Cái bông cũng vậy, nó chậm hơn trên kia. 

Còn trên kia nó liên tục, liên tục, liên tục, nó mới ban cái ánh sáng. 

Khối óc luôn luôn nhanh hơn bàn chân.  Con hiểu chỗ đó không? 

Bàn chân chậm hơn. 

 

Vì cái luật của vũ trụ nằm trong bản thể của con, nằm trong xác của con chớ ở đâu.  Đi đâu kiếm luật nữa? 

Sanh trụ hoại diệt, sanh tử luân hồi. 

Đó, tiến hóa mà nếu mà con thấy con ăn món đồ là sanh đó, nhai trong miệng nó tử, rồi luân hồi nó đi lên đó cho con kiến thức khác hơn nữa là nó trụ ở trên đó rồi đó, nó tiến lên rồi đó.  Cộng tác sống chung với con rồi đó.  Rồi nó lại sanh nữa rồi nó lại tử. 

Luân hồi sanh tử, luân hồi sanh tử, luân hồi sanh tử trong cái cơ tạng, nó chạy thành cái cycle, nó mở trí ra.   Khi nó mở tới tột cùng rồi nó thấy có một à.  Sanh cũng như tử mà tử cũng như sanh, nó đâu có sợ nữa, hết rồi. 

Ta lo là ta sợ chết, ta có tâm bệnh. Chết rồi không biết sợ đi đâu. 

Bây giờ mình sống mình cũng học mà chết cũng học. Không có gì hết.  Không có ai chế mình ra được là đã sắp đặt hết rồi, không có lo nữa.