Please wait

Read this article in English

Tình trường là cánh đồng hoa

Vấn Đạo: Đức Thầy giảng tại Thiền-Viện Quy-Thức, Amphion, Pháp Quốc, 3-10-1986.

 

Tại sao gia đình nói nó không nghe? 

Gia đình là công cụ của Thượng Đế,  cho xuống  để soi bói và khảo đảo mình có cơ hội tu. Mình không có thể dạy người gia đình, nhưng mà bạn đạo dạy người gia đình được. 

Đó! Kỳ vậy đó. Cho nên ông Tư ổng tu tới đắc đạo, ổng nói không có tài phép gì mà ổng dạy con gái ổng được, không tài cách gì mà nói được hết!

Còn tôi tu cũng vậy đó. Trong lúc tôi tu thì bà Tám khi tôi chứ đâu có cho tôi là người tu đứng đắn.

“Khi không cái đùng cái ngồi xếp bằng! A, muốn làm Phật một cách dễ thì ông vô chùa đi, mặc áo cà sa đi!”

 Thì từ đó bả khinh bỉ tới lúc tôi nói rằng: 

“Tôi 10 năm sau tôi nói chuyện với bà, tôi nói tất cả mọi người nghe hết”, rồi mọi người đến bả cũng không tin.

“Mày xạo,  rót nước trà cho người ta uống, tôi bây giờ tôi mua cà phê tôi rủ người ta cũng tới đầy nhà!”. 

Tôi nói :” Bà rủ thử đi!” Để một tuần cho bà rủ , không ai tới! 

Thì lúc đó bả cũng yếu yếu một chút, nhưng mà rồi bả cũng thấy không có thích hợp, không có đúng. 

 “Rồi để coi ông tu sao, ông tu đi, kệ ông ông đi về trời thay kệ ông, tôi làm quỷ tôi ở thế gian . 

A, tôi thì thích ăn thịt tôi phải làm quỷ.” 

Thét rồi từ từ từ từ bạn đạo dạy bả. A ! Rồi mới kêu bạn đạo sư phụ chứ đâu kêu tôi là sư phụ đâu!     

Cho nên mỗi người đều có ông thầy của họ, phải không? Cái duyên đến với tôi, tôi phải tận tình nói hết.

Đó rồi cái duyên của các bạn, đi giữa đường sẽ gặp một cái duyên khác các bạn cũng vẫn đi nữa chứ đừng có khinh khi. Học thêm nữa, học thêm nữa bao nhiêu đâu đủ, chúng ta đi về nguồn cội vô cùng thì chúng ta phải học hết, không có gì mà chúng ta bỏ.

Tà tới dạy cũng phải học bởi vì chúng ta có pháp đâu có sợ tà. Cái pháp này là khứ trược lưu thanh, là tự giải tà mà tà tới chúng ta cũng học rồi chúng ta thiền ta giải nó ra. Rồi tôi mới ra tận độ cho đối phương được. Cho nên đừng có chê tà mà bị mắc bẩy. Ông Thượng Đế ổng hiện ra con tà, nó phá nó chê, rồi thôi ổng bỏ luôn, ổng không thèm tới nữa. Thì để nó tự chủ, nó cũng bơ vơ lênh đênh giữa dòng sông, thấy không? Rồi biết chừng nào mới ngộ được bến giác?  Đó là cái sự tự do của Thượng Đế đối đãi. 

Cho nên con người ở thế gian, đã tu nữa chừng, phải bị thử thách, phải bị nhồi quả, để được thăng hoa, được đi lên chức sáng suốt hơn trong tâm thức, nhưng mà tới nhồi cái nó chán nản rồi.

Người nó thích về dâm dục thì đưa cái gì nhồi nó? 

Con gái. Sắc đẹp mới nhồi nó được.

Sắc đẹp mà chính nó đã nói rằng :“Tình dục là cái tội đứng đầu” 

Mà chính nó đọc Địa Ngục Du Ký mà nó cũng nói tình dục là cái tội đứng đầu.

Nó nhắc trong tâm nó, nhưng mà nó không tránh được là tại sao? Nó thiếu hành.  À! Nó đi chun vô cái bóng tối tình dục đó là nó thiếu hành, mà nó không có thức tâm là nó chỉ có chìm luôn rồi một ngày nào đó, đụng đầu một cái cụp, nó trở lại nó thức giác. Phải không?

Trong mê hồn trận nó thức giác rồi nó mới bước ra.

Lúc đó mới đi mạnh hơn. Chớ bây giờ cha mẹ cũng cản không được. Vợ chồng ngủ chung một giường biết vậy cũng cản không được, không có cách nào vì nó muốn chun vô cái chỗ kêu bằng tự sát thì để nó đi. Mà nó đi một thời gian rồi nó đụng đầu rồi nó mới biết. Nó thấy cái tội đó sẽ hạch nó nhiều lắm.  

Bởi cái tình yêu của đời đó, mẹ ruột nó sai nó  mua ly cà phê, nó không mua đâu, mà cái cô đó sai, mà nó bưng cả cái ly cà phê, hầu một bên nữa. 

Quý vị thấy rõ, thấy không? Cho nên nó hành hạ nó vô cùng, hành hạ từ đầu chí cuối. Giấc ngủ cũng không yên, đi một bước lo, ghen, ghét, thương, yêu. Đó là nó đã bị đối phương hành hạ, nhồi quả mà nó không biết. 

Nó tưởng : “Cha ! Không có người này cuộc đời tôi hư “ - nó cứ nghĩ vậy đó – “Không có người này thì cuộc đời tôi tiêu đi! ”
Nhưng mà kỳ thật người này là ông Thượng Đế. Người này là cái roi Thượng Đế đang đánh trên đầu nó mà để cho nó mở trí nó thức tâm.

Nó thấy là nó càng ngày đi xuống nó càng lệ thuộc, bị giam hãm trong chỗ eo hẹp và tối tăm, nó không thấy. Nó bỏ đạo mà nó không hay. Bỏ đạo là chuyện đau khổ vô cùng, phải xuống cái chỗ tăm tối, mất tất cả quyền lực, quyền ngôi, quyền thế, vị trí của ta cũng không còn nữa, do người khác chỉ định. 

Cho nên khi mà chìm vào cái tình trường rồi, nó đau khổ. Cho nên ở đời người ta cũng có câu :  “ Tình trường là cánh đồng hoa, đố ai vào đấy khỏi sa lệ sầu”, phải không? 

Cho nên Tây nó nói là : “ L’Amour c’est un champ de fleurs, Qui y entre sans verser de pleurs? “

Người nào cũng phải bị cái đó, thấy không?  Cho nên mình phải thấy rõ cái tăm tối, tại sao mình chun vô đó làm gì ? Mình có ý thức, mình có cha mẹ, mình có trời đất, mình có càn khôn vũ trụ, tại sao mình chun vô chỗ bóng tối mà để hành hạ mình, để cưỡng hiếp mình, để hành hạ mình, thấy rõ chỗ đó không ?

 Đó, khổ ... lắm mà không hay.

 Nhưng mà lúc nào cha mẹ khuyên, “Khổ tui chịu mắc mớ gì bà, tui chết là tui chịu, mắc mớ gì bà. Tui chết thì tui chịu, không mắc mớ gì anh! "

Thì biết rằng, cho nên chúng ta nhận những câu trả lời như vậy chúng ta mới thấy là cái quyền năng của Thượng Đế rất tự do. Thượng Đế có thể bóp chết nó nhưng không, để nó tự bóp nó, thấy chưa? 

Đó, Thượng Đế làm thinh, yêu đi con, dẫn đi chơi đi, đi bờ suối này bờ sông kia, há, ôm eo đồ, hỏi đến lúc thả eo thả không kịp, cũng như thả neo bỏ chạy vậy đó. Tới lúc đó mới biết. 

Cho nên cái tình trường nó là một cánh đồng hoa tạm mà thôi, thấy không?

Thấy nó bông tạm thôi, rồi một ngày nào nó tàn thì chúng ta cũng phải bỏ nó chạy chứ làm gì nữa, thấy không? Nó mất tươi rồi, đàn ông con trai cũng vậy như một cánh hoa mới tươi lên rồi ngày mai ngày mốt nó tiêu lần lần, nó hư nó khô hết rồi, thấy không? 

Bây giờ chúng ta già, chúng ta thấy rõ rồi chỉ có cái hồn tôi tươi.

Bây giờ già tại sao tôi tu tôi lại thấy sung sướng hè. Tôi thấy tôi tươi, tôi thấy tôi đẹp vì tôi ý thức xưa kia tôi là một cô tiên mà tôi qua thế gian, tôi bước vô cái cảnh địa ngục này, vì địa ngục của trần gian nó hành hạ tôi gánh vác. Cái da mặt tôi càng ngày càng già tôi biết rồi, tôi gánh vác. Nó nhăn nhó nó bị sự gánh vác mà cái gánh vác đó nuôi cái gì? 

Nuôi cái dũng chí thanh tịnh  nó chịu đựng nó tạo được cái dũng chí thanh tịnh cho nó rồi nó mới hiểu được : Ô! Nhờ sự gánh vác này mình mới khám phá ra mình trước kia là một cô tiên giáng trần, mình có phần sáng suốt, rồi mình mới hiểu được cái phần hồn của mình.

Mình thấy đây không phải khổ, đây là cái bãi trường thi và độ cho mình được tự tiến tự tu. Mình đi vô trở về cảnh hoan lạc bồng lai tiên cảnh và nhẹ nhàng thơi thới trong tâm hồn. 

Mà những người mẹ hiền được muốn tu mà đạt thơi thới trong tâm hồn thì có cái gì? Cái gì ngài cũng buông bỏ hết thì tự nhiên nó thơi thới. Vì con có tay có chân, chim có lông có cánh hết rồi, có đầy đủ hết rồi thì để nó tự sống đi! Bởi vì hồi trước mẹ nó cũng bao nhiêu công chuyện đó mà sống tới ngày nay thì nó cũng bao nhiêu công chuyện nó sẽ sống tới ngày mai!

Rồi nó sẽ có cơ hội tái ngộ mẹ nó, hay là mẹ nó trở nên một chơn sư hay là mẹ nó trở nên một vị Thượng Đế cai quản một cơ quan nào để độ nó, thấy không? 

Cho nên chúng ta không lo con ta, lo tu là quan trọng. Nó có bài học của nó, ta có bài học của ta.

Tu còn bị thử thách nhiều. 

Càng tu càng bị thử thách. Không có thử thách làm sao có cơ hội về bến giác. Không có thử thách làm sao biết được cái sự tự quyết của chúng ta có giá trị  Thấy rõ chỗ đó không?

Ha ha, sự quyết tâm của chúng ta rồi đó chúng ta thấy rằng phong ba bão táp là ông Trời ổng ra bài chơi chứ ta đâu có thấm thía gì. 

Sanh trụ hoại diệt hiểu rồi, phải không?

Là nó sanh ra nó trụ nè, một ngày nào nó tiêu rồi, rồi nó diệt.

Rồi nó lại sanh trụ hoại diệt liền liền, hồi sinh, sống trở lộn lại, thấy không? 

Đó, sống trong lẽ sống, còn mãi mãi không có mất.

Người đời vì sợ mất, cô gái nào mà rọi kiếng, nói sao bữa nay mặt mày xấu quá thì tự nhiên nó nói có cái gì thoa tốt thì nó cũng thoa, mà cái mà nó chưa có analyser, nó chưa có phân tách, cho nó, nó thoa liền.

Thoa cho hư da mặt nó cũng thoa, là vì nó sợ xấu thôi. Nó sợ!

A ! Sợ thì trở nên tham, mà tham là không có cải tiến được, thấy không? 

Đó, còn nó yêu thì nó sợ mất. Nó sợ mất người yêu thì nó trở nên một người tham lam!

Mà nếu là người tu mà nó dậy cái tánh tham lam mà nó tái tham lam, nó còn tham lam hơn người thường, thấy không? Nó còn  tham lam gấp triệu hơn người thường. 

Rồi lúc đó ông Trời mới có quy luật để cho nó trở nên một người tu trở nên một con quỷ sứ ác ôn, chửi  mắng trời đất, chửi mắng tùm lum hết bởi vì thất bại rồi. Càng ngày càng thất bại rồi bất chấp trời đất rồi nhậu nhẹt rồi cờ bạc rồi chơi bời đủ thứ rồi đánh vợ đánh con. Phải con quỷ ở thế gian không?

Cái  chuyện đó có mà, có trước mắt.

Với cái tuổi của chị, cái tuổi của tôi là mình thấy nhiều lắm rồi. 

Những bài học đó nhiều lắm mà may phước là chúng ta không lâm vào tình trạng đó, và ngày nay chúng ta ở cái tình trạng cởi mở, thông cảm, và thấy những người đó đang đi vô trong cái chiều hướng đau khổ,  cũng cầu xin họ một ngày nào ăn năn tự thức, là tốt cho chính họ mà thôi, chứ chúng ta không có khả năng nào mà bảo bọc đâu.