Please wait

Read this article in English

LẤY OÁN LÀM ÂN

Trích Khóa 3 Thiền-Viện Vĩ-Kiên – Vấn Đạo 5 tháng 4, 1986

Hỏi: Người nào cũng biết là có câu đó mà không thể nào làm được, cái câu đó là «LẤY OÁN LÀM ÂN», thưa Thầy cái đó thực quả là nói thì dễ mà làm thì khó quá, xin Thầy giảng cho.

Đức Thầy trả lời :  

« Lấy oán làm ân », các bạn phải thấy rằng khi các bạn gặp bất cứ một người nào, các bạn tin Thượng Đế thì Thượng Đế đang đến với bạn, thì bạn mới làm được điều này. Thượng Đế đương dạy tôi cái gì đây ?

Chửi trong mặt cụ, chửi trong mặt các bạn, đập bàn chửi bạn thì bạn bây giờ quýnh rồi bây giờ làm sao ? Tôi phải lui về chỗ tôi sẵn có, là chỗ nào ? Chỗ thanh tịnh. Các bạn đã biết cái vốn của các bạn là thanh tịnh, cho nó chửi đi, cho nó đánh đi, cho nó đập đi nhưng mà các bạn vui lui về thanh tịnh. Thì nhờ cái gì bạn được thanh tịnh? Khi bạn lui tới tận cùng thì bạn thấy thanh tịnh là không ai ăn cướp được.

Cho nên các bạn lấy oán làm ân, nhờ ông đó tôi mới biết đạo, nhờ ông đó tôi mới biết cái ngôi vị của tôi, nhờ ông đó tôi mới thức tâm và tôi không mất người bạn hung hăng mà người bạn đó trở nên người bạn hiền vì tôi nhẫn nhjn và trong cái nhẫn chừng nào thì tôi lui về dung điểm sẵn có của chính tôi. Bạn có thể đắc đạo trong một phút đại nhẫn của bạn.

   Các bạn tu đây là nhẫn chứ, bạn ngồi đó xếp bằng, pháp luân thường chuyển, cái gì nó đập bạn ? Đồ ăn đang đánh bạn đó. Ăn no vô mà không biết sắp đặt cho tao, tao đập cho mày chết ! Đó, nó  đang đánh, nhưng mà các bạn luôn lấy oán làm ân. Nó làm bạn đau bụng nè, nó làm bạn mệt mỏi, nó làm bạn buồn ngủ. Mình phải chiến thắng, chiến thắng bằng lòng từ, nhẫn. Hết sức nhẫn, nhẫn để xây dựng, thấy không ? Đó, rồi từ đó, các bạn trở về với thanh tịnh, các bạn thấy rằng : cái tụi này nó đập tôi nhưng mà tôi phải thương nó. Bạn có bỏ nó được không? 

Mai các bạn phải lo cho nó, bữa nay nó bắt bạn ỉa chảy đau bụng nhưng mà mai bạn phải thương nó, không bỏ. Bạn đã về thanh tịnh là nhờ nó, bạn giải quyết được cái việc rất mừng, từ cái đau bụng mà hết đau bụng. 

Thằng đó nó chửi tôi ác ôn nhưng mà giờ tôi thấy nó bệnh mà tôi thấy tôi không có bệnh. 

Tại sao nó đi chửi người như vậy, tôi ví nó là tôi, nếu tôi như vậy tôi là thằng khùng rồi. Tôi thấy đối phương nó khùng. Bây giờ làm sao cứu nó ? Huynh đệ chúng ta thương, nhịn, có thì giờ rảnh rỗi thăm, đem cái từ tâm trìu mến để độ nó vì nhờ nó ngày hôm nay chúng ta mới thấy sự sáng suốt, mà sáng suốt là gì ? Nhận thức ra đối phương bịnh.

Mà ta đã học y sĩ hồi nào đâu ! Nhờ thanh tịnh tôi mới biết được cái bệnh của đối phương, thấy không ? Tôi học một khóa y học mà không biết. Nhẫn vô cùng để thấy. 

Cho nên cả vợ chồng ở thế gian cũng vậy, gia đình, nhẫn thiệt nhẫn mới thấy thương chồng, nhẫn thiệt nhẫn mới thấy thương con, nhịn thiệt nhịn mới thấy thương vợ, còn ào ào đâu có thấy. Nhưng mà phải có một người nhịn đó mới học được cái người ào ào tấn công mình mà mình thấy lấy oán làm ân.

Như bây giờ các bạn tu, vợ không tu nó phá các bạn, nó chữi các bạn, coi rẻ các bạn, các bạn nghĩ cái gì bây giờ ? Các bạn nghĩ tới Đức Phật Thích Ca, nghĩ tới ông Tám hồi trước ổng tu làm sao ? Bị bà Tám chửi, hành đủ chuyện nhưng mà ổng vẫn thanh tịnh vì ổng muốn cứu gia đình và ổng sử dụng đối phương kích động, đó là ổng thấy ban đầu là oán nhưng mà đó là ân nhân thật sự. Vì quá thương yêu mình mới chữi mình, quá thương yêu mình mới phá mình.

Vậy phải lấy oán làm ân. Cái oán là với chuyện đời thôi, kỳ thật đó là ân nhân, nó đem ra khối óc mà nó muốn thay đổi tư tưởng của chính mình. Hỏi cái tình thương nó nhiều hơn mình không ? Nó thương chồng nó nhiều không ? Thương vợ nó nhiều không ? Hết sức thương ! Nó mới nhọc công rầy la như vậy, nó sợ chồng nó điên, sợ vợ nó khùng. 

Nhưng mà người tu luôn luôn bây giờ biết làm sao giải thích. Tập quán của đối phương thì phải động loạn nhưng mà ngày nay mình thanh tịnh thì đối phương chống là đúng rồi. Ngày nay chúng ta lấy oán làm ân, chống chúng ta nhưng mà nó là ân nhân, nó là vị cứu tinh trong cuộc đời của chúng ta, không bao giờ nó bỏ, thấy rõ điều này không ? 

Cho nên lấy oán làm ân, các bạn bây giờ phải học lấy oán làm ân. Cha chửi, anh chửi, em chửi, vì tội gì ? Tôi đi tu không hà, tu để làm gì ? Để biết thương yêu. Tu để làm gì ? Để biết xóa bỏ hận thù. Tu để làm gì ? Để cứu độ chúng sanh. Việc làm vĩ đại nhưng mà chúng sanh không biết, chúng sanh có quyền chửi, tự nhiên. Ông Trời giáng lâm xuống thế gian còn bị phỉ báng mà huống gì chúng ta. Cho nên luôn luôn phải lấy oán làm ân mới đo lường sự thanh tịnh của bạn được. Còn nếu các bạn không biết lấy oán làm ân thì các bạn tu mười kiếp nó cũng vậy đó thôi. Bạn có thước mà không biết sử dụng. Người chửi bạn là cái thước Trời, thiên xích đang đo lường sự thanh tịnh tiến hóa của chính bạn mà các bạn không biết sử dụng, chống trả trở lại, thắng cho được, thắng để đứng đó chứ làm gì ! Thua đi ta mới có cơ hội đi, đi rồi chúng ta mới cứu người. 

Như tôi đã thường nói, nhiều người ra đường bị con chó nó rược trối chết chạy vô nhà thờ, thấy hình Chúa đứng đó, con chó không theo nữa và không nhảy vô nhà thờ cắn, tại sao ? Cái chỗ nghiêm trang kínhtrọng của mọi người, vạn linh hướng về đó thì chuyển tâm được, ác thú cũng phải trở nên hiền.     Chúng ta thấy không ? Cái sự oai nghiêm thanh tịnh là giá trị. Mà hỏi rồi chúng ta theo Chúa ta tu, theo Phật ta tu, rồi ta thành Phật, thành Chúa rồi ta bỏ con chó sao ?  Ta phải cứu nó chứ, lấy oán làm ân, nó là ân nhân, đưa ta về Trời. Sự kích động của thế gian là ân nhân đưa chúng ta giải thoát. 

Cho nên lấy oán làm ân phải luận như vậy mới là đúng nghĩa.