Please wait

Read this article in English

Trích Băng Giảng “Vui Hạnh Tân Nguyệt” – San Jose, Ngày 13 tháng 4, 1988

Còn ông Tám xưng mình là “miếng giẻ rách” đề làm gì? 

Miếng giẻ rách này để lau chùi, nhưng giây phút này miếng giẻ rách vẫn làm việc với các bạn, vẫn lau chùi tất cả những cái gì ô bẩn, miếng giẻ rách không muốn các bạn dấy bẩn bất cứ một cái gì không sáng suốt! 

Miếng giẻ rách này luôn luôn, luôn luôn phục vụ! 

Miếng giẻ rách này đã tự tạo một con đường đi để nhắc nhở mọi người, lúc nào nó cũng giữ vị trí giẻ rách mà thôi. Không than khổ, bất chấp khổ, vô quái ngại, bất chấp bất cứ một hình phạt nào tại thế gian ! Nhưng mà giẻ rách vẫn là giẻ rách, phục vụ vẫn là phục vụ : tơi tả,nhưng mà tinh thần phục vụ không bao giờ phai! 

Không có nước sông, không có nước biển, chỉ lấy nước mắt mà để chùi chơn tâm của chúng sanh, đã từng chùi bằng nước mắt ! Giẻ rách đã làm; giẻ rách đã tận độ; không cần biết sự tả tơi của thân xác; lúc nào cũng nung nấu hạnh hy sinh, dấn thân, nguyện tử vì đạo! 

Một việc làm thanh cao mọi người có thể làm; không phải riêng miếng giẻ rách này làm! Cho nên, đường đi của tôi tức là đường đi của các Bạn ở tương lai: chúng 

Nếu chúng ta không chịu hạ mình, thì không bao giờ thấy vị trí của chúng ta! Vũ trụ càn khôn cũng là miếng giẻ rách mà thôi.  Lúc nào cũng ban nguyên khí cho chúng sanh trong hít thở, chiều chúng sanh và để chúng sanh thức tâm mới lập lại trật tự. 

Ngày hôm nay, trên khoa học vật chất, trật tự đã cho thể hiện ra cũng do sự tranh giành quyền lợi, của cải, mà xây dựng thành hình một cái thế giới phương tiện cho chúng sanh như thế giới tự do. Cũng là con người hô hào đứng ra xây dựng, nhưng mà thế giới không mấy tốt đẹp, vì sự tranh chấp. 

Cho nên, chúng ta đang sống trong hai chiều của vật chất, ngày hôm nay chúng ta mới thấy rõ rằng đường đi của tâm linh, hạnh hy sinh của tâm linh là quan trọng hơn, và có thể đem lại thế giới hòa bình rõ ràng, nếu mọi người ý thức được chơn tâm, và trực chỉ chơn tâm, kiến tánh sai lầm của chính mình, tự sửa thì mới đóng góp cho cộng đồng  -  trong thực hành, chớ không có lý thuyết!

Cho nên, chúng ta đã đụng chạm rất nhiều: từ Ông lên, Bà xuống, từ sự mê loạn, từ sự mê tín, mà phân tách ra thực chất. Miếng giẻ rách này cũng đã phân tách rất đầy đủ cho các bạn đi từ giai đoạn một. Dẫn các bạn tới chỗ này, các bạn chê nó dơ, rồi giẻ rách cũng chùi để cho các bạn thấy giá trị vô cùng thanh sạch của nó. Từ miếng ăn, chỗ ngủ, đều phân tách hết việc làm, cho các bạn thấy. Ngày hôm nay giẻ rách cũng chả có gì: luôn luôn lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường, tâm thức lúc nào cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi! 

Thành ra có nhiều bạn thương yêu tôi, “Muốn cho Ông Tám một căn nhà ; muốn cho Ông Tám một chỗ ở” ; nhưng mà nào, than ôi, các Bạn thấy ông Tám ở căn nhà nào được yên đâu ? Dù đó là một cái dinh ! Nhưng mà tâm thức việc làm của thiêng liêng không ngừng nghỉ, phải làm mãi mãi, dù tim nhức, óc đau, nhưng vẫn giữ lấy cái tinh thần phục vụ đó để tiến tới.

Cho nên, ngày hôm nay các bạn, không nhiều thì ít, các bạn cũng nhận được sự phục vụ của miếng giẻ rách hằng ngày, hằng giờ, bất cứ lúc nào : bên bạn, và không bao giờ bỏ bạn ! 

Chính các bạn đi không nổi, có lúc muốn bỏ, muốn bỏ miếng giẻ rách, nhưng mà khi dơ bẩn rồi các bạn cần giẻ rách để chùi lau. Có miếng giẻ rách hơn là không có miếng giẻ rách! Tuy nó rách, nhưng nó vẫn chịu phục vụ ! Những miếng giẻ rách kia lành, để treo coi mà thôi. 

Ca tụng sự tốt đẹp, không chịu làm, không phục vụ, lý luận, lý thuyết, rồi đâm sanh ra ác ý, mà không hay, gắn cho họ tội này, đặt cho họ vị trí kia! Để làm gì ? Làm khổ cho họ, tức là khổ cho chính mình !

Cho nên, ở đời này, không nhiều thì ít, qua những kinh nghiệm thực hành của tôi và đã trao đổi với các bạn không ít trong lời nói; cũng cảm ơn khoa học đã thu băng và để lại trần gian những lời của tôi nói và những gì tôi đã thực hành: cùng đi với các bạn trong tâm thức cởi mở, để các bạn thấy khí giới tình thương vô cùng sống động bất cứ nơi nào. 

Trong bạn đạo Vô Vi, chưa có ai dám hy sinh đi như tôi. Túi không tiền, đi đây, đi đó, moi óc ra làm có tiền để đi.  Không lường gạt bạn đạo, không ngửa tay xin tiền bạn đạo. Sống cách nào cũng được, cơm muối cũng được, nhưng mà có Trời thương là được! 

Muốn được Trời thương thì các bạn phải hy sinh nhiều. Ông Trời hình dung ở các góc. Các bạn có thấy ông Trời con dòi cũng được, nhỏ nhất cũng được, mà các Bạn muốn thấy ông Trời tươi đẹp nhất cũng được. Khi tâm các bạn quân bình thì các bạn mới thấy Ngài. Tâm các bạn mất quân bình thì chỉ biết chê bai mà thôi! Tội nghiệp cho tâm thân của chính mình, chớ không có tội nghiệp cho Thượng Đế đâu, các bạn! Dù có chửi Thượng Đế thì Thượng Đế cũng phải huề mà thôi: “Vì con nó chưa hiểu !” 

Nhưng trong cái cơ này là cái cơ cấp bách để xây dựng được một số người nói ra sự thật của tâm mình,và đem cho quần sanh được hiểu vị trí của chính nó trong vũ trụ, và nó phải tự kiểm, tự phê, tự tiến, trong chu trình hiện tại. Thì cái nguơn tới đây sẽ được tốt đẹp hơn. Tình thương bao la Trời vẫn nung nấu và sát cánh với chúng ta nếu chúng ta là một người chuyên tâm biết tu, biết hy sinh. 

Cho nên sự hy sinh của các Bạn ngày hôm nay là nó sẽ đáp lại có giá trị ở tương lai. Các Bạn nhìn tôi, mấy chục năm về trước ở Việt Nam, tôi đã hy sinh rất nhiều, thậm chí Thứ Bảy, Chủ Nhật, giờ nghỉ là giờ quý báu nhứt của người đi làm việc, nhưng mà tôi không có giờ đó, các bạn! Trực chỉ tới ngày hôm nay tôi cũng không có giờ đó. Giờ nào là giờ nghỉ, tôi cũng không biết giờ nghỉ của tôi? Vì các bạn, thương yêu các bạn, luôn luôn gần các bạn, sát cánh các bạn, làm sao có giờ nghỉ, các bạn ?

Cho nên, các bạn trở về với khí giới tình thương và đạo đức, các bạn mới thấy tình Trời. Trời không có giờ nghỉ đâu, các bạn. Thánh, Thần, Tiên, Phật cũng không có giờ nghỉ ! Mà các bạn đòi nghỉ là sai rồi...  (Thầy cười) rất đơn giản các bạn, làm việc đi các bạn. Cái tim của các bạn còn nhảy, còn đập, tức là cơ hội được học hỏi và tiến, mà các bạn thiếu thanh tịnh, không thấy mà thôi ! 

Anh em bạn đạo quay quần với nhau trong một thiền đường, tham thiền thanh tịnh để cảm thức và mở những cái khuyết động loạn và để thăng hoa lên, dâng hiến cho Trời và dâng hiến cho tất cả mọi người. Trong một thiền đường hướng thượng, không khí thanh nhẹ, thì vũ trụ cũng được phước đó ! 

Luật nằm trong các bạn, mà các bạn dâng hiến sự thanh nhẹ cho vũ trụ, thì vũ trụ cũng hưởng một phần tốt đẹp; mà từ đó nó sẽ biến hóa tới vô cùng : “Nhứt Bổn Tán Vạn Thù, Vạn Thù Quy Nhứt Bổn,” rồi cứ làm vậy, trong tâm trong lành, chớ không phải động loạn. 

Còn sự thù ghét lẫn nhau thì “Nhứt Bổn” cũng “Tán Vạn Thù,” mà “Vạn Thù, Quy Nhứt Bổn,” nhưng mà vị trí đó eo hẹp, giới hạn, vì nó nặng nề, còn vị trí thanh cao là vô cùng tiến hóa và vui tươi !

Hôm nay ngày vui nơi Thiền Đường Tân Nguyệt, tôi không biết nói gì hơn, nhìn các bạn trong một thâm tâm thương yêu và ôm lấy các bạn, sống với các bạn, mong các bạn đi, đi, đi, thật sự đi trong chơn tâm thanh tịnh, mang một khí giới vô cùng nhịn nhục để tận độ chúng sanh, trong thực hành.

Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các bạn ngày hôm nay!