Please wait

Read this article in English

Trích bài giảng Đức Thầy Lương Sĩ Hằng – Vĩ Kiên  

 Khóa Phát Tâm Tu Thiền - Thiền Viện Nhẫn Hòa (16.09.1987)

Tu thiền mới có cơ hội đọc Vô Tự Chơn Kinh.

 

    Cho nên các bạn tới đây đã qua trường đời kích động và phản động. Phản động biết là bao nhiêu lần! Do mình tạo ra, sóng gió cũng do mình, tất cả đều do mình tạo ra! Rồi ngày hôm nay có hiện diện nơi đây để học cái gì? Học tháo gỡ. Rồi kiểm chứng lại đã tháo gỡ được bao nhiêu? Đó…, trong lúc kích động chúng ta thấy rằng có người tháo gỡ được 20%, người tháo gỡ được 30%, người tháo gỡ được 50%, 70% là mừng lắm rồi. Rồi đó chúng ta sẽ đi tới trọn lành 100%. 100% là thật sự một người ngu tại trần. Nếu lấy cái trí khôn ngoan lường gạt của người đời mà nhìn người kia không nói, không năng, đó là người ngu tại trần. Mà người ngu đó là ai? Ngu thật ngu là ông Phật. Những hình ảnh của chư Phật là đều là ngu hết, ngồi một chỗ, không nói năng, vì nói cũng vô ích và không có cứu giúp được phương diện nào hết, mà trong cái thanh tịnh cứu cả hai. Người ngu lại làm việc trọn lành, người khôn thì làm được chỉ cho trong một mánh khóe đó thôi, rồi đi tới sụp đổ. Cho nên đường đời không có vĩnh cửu, không có chắc chắn. Cho nên chúng ta đầu óc có sạn, chúng ta mới lui về đường đạo. Lui về đường đạo để thấy chi? Thấy con đường chắc chắn hơn, là con đường thanh tịnh.

     Nên ngày hôm nay các bạn đã học có hai ba ngày, bạn đã thấy giá trị của sự thanh tịnh. Và do đâu ban cho ta có sự thanh tịnh? Do sự kích động, do sự hỗn ẩu, do sự láo xược, do sự lật ngược tình thế, chúng ta mới thấy rõ khả năng của chúng ta. Đó, bạn đã tiến rồi. Rồi ai đã điểm đạo cho các bạn? Chính những người kích động điểm đạo cho các bạn, những người phá quấy các bạn điểm đạo cho các bạn, chứ không phải những người mơn trớn, nịnh bợ mà điểm đạo cho các bạn đâu! Cho nên tôi nói hoàn cảnh là ân sư, ân sư mới có quyền điểm đạo. Khi thấy rõ đó, thì các bạn, trong tâm các bạn xác nhận là tôi ngày nay được 25%, 15%. Tôi được 5% thì tôi cũng phải gieo lần lần nó cũng tới 100%. Mà huống hồ tôi được 25% mà tôi tới đó tôi bỏ sao? Tôi phải đi tới nữa! Tôi phải lột trần tánh chất xấu xa của tôi và tôi dẹp tự ái, hạ mình xuống, nhịn nhục nhiều, gặt hái sáng suốt nhiều.

   Nhịn nhục là dẹp tự ái đó. Mấy bữa rày các bạn dẹp tự ái không ít, nhịn nhục ghê lắm, hết sức nhịn nhục. Vì sao? Vì mình biết là cái pháp này tu cho chính mình, mà không biết thương yêu mình, không biết xây dựng cho mình, làm sao mình mới tiến? Cho nên các bạn đã bỏ công cho các bạn trong mấy ngày nay. Suốt cả cuộc đời, mấy ngày nay mới bỏ một chút công cho mình mà mình tiếc rằng từ lúc tôi chào đời, tôi bỏ công cho tôi, tới ngày hôm nay tôi sung sướng lắm. Nhưng mà rồi chúng ta có đường đi. Mọi việc công, dày công ôm lấy cái khí giới tình thương và đạo đức, ôm lấy cái gươm sáng lạng đó chặt đứt những cái sự tự ái, si mê đã ẩn náu trong tâm thức của chúng ta. Chỉ có cái gươm đó mới chặt đứt còn gươm bằng sắt chặt không đứt.

     Lấy cái gì chứng minh gươm bằng sắt chặt không đứt? Chúng ta là ở chỗ gươm bằng sắt mà ra: nào là hỏa tiễn, nào là lựu đạn, nào là súng ống. Tới ngày hôm nay cũng có những sự hăm he, giết chóc cũng là súng ống nữa nhưng mà không làm. Chính chúng ta cũng đã dự trong những cái cuộc đó rồi, không thắng được ai. Cho nên lui về cái khí giới tình thương và đạo đức. Ngày hôm nay chúng ta mới khép mình tu, lập lại sự quân bình. Sự thanh nhẹ đã có từ đời nào chứ không phải mới sinh ra đâu! Đã có rồi, chúng ta bỏ nó, bây giờ chúng ta trở lại, trở về với căn nhà rách nát này và xây dựng trở lại lên một cơ đồ sự nghiệp tốt lành để dâng cho Bề Trên. Vì đầu óc con người nông cạn, không thấy được Bề Trên, chỉ nói Bề Trên và kêu là Thượng Đế, kêu là Chúa, kêu là đủ thứ tên, nhưng mà kỳ thật do tâm. Các bạn trở về tâm các bạn thì các bạn sẽ thấy tất cả. Nếu các bạn không chịu trở về với chơn tâm của các bạn, các bạn không bao giờ thấy. Cho nên trên đường trở về chơn tâm là trên đường trở về nguồn cội. Đó, khởi điểm từ chơn tâm mới đến nguồn cội.  

    Cho nên hành giả phải hành, hành giả phải gặp phải những chông gai, những sự cay đắng, chua xót, chưa bao giờ có. Đối với bản chất hồi trước tôi không nhịn đâu, bản chất bây giờ tôi thấy rằng tôi nhịn. Tôi thấy tôi thua, nhưng mà tôi thua và thắng một. Tôi tiến cả hai, tôi đi xe hai bánh thay vì tôi đăm đăm có một, một cái bánh nó sẽ ngã, nó sẽ té. Mà bây giờ tôi đi xe hai bánh nó vững rồi, cho nên nắm lấy cái đó mà đi. Nắm lấy cái đó mà trở về quê, chơn thức của chính mình để mà sống, sống với chơn thức, chứ không phải sống trong căn nhà, không phải sống với ngoại cảnh. Sống với chơn thức! Các bạn đang sống với chơn thức của các bạn. Trong mấy ngày học đạo ở đây là trở về với chơn thức, để thấy rõ nguyên lai diện mục của mình, không phải mặt này, không phải mặt quỷ quái này, mặt xảo trá này, không! 

Trở về chơn không ở bên trong, đó mới là tin lành cho tất cả, còn nếu không biết trở về với chơn không, chỉ đem sự phá hoại trần trược, rồi đắm mê trong sự phá hoại đó là tự chôn sống mình. Cho nên các bạn đã có cái cơ duyên hội tụ, có cơ duyên thanh lọc, các bạn mới thấy huyền vi của Trời Phật, thanh lọc ra sao? Ngài thanh lọc Ngài không có bỏ ai, kẻ sân được cứu, kẻ tịnh được cứu, tất cả đều là bình an. Rồi đây rồi ăn năn, huynh đệ cũng chung sống trong quả địa cầu, đâu có xa quả địa cầu được, cũng có cơ hội nhìn nhau, rồi tái ngộ với nhau trong cái tình thương yêu cởi mở, lấy oán làm ân. Nhờ người chửi tôi, tôi mới đắc đạo, nhờ người khinh dể tôi, tôi mới thi trạng nguyên, thấy chưa? Ở đời đã có rồi.

    Cho nên đạo chúng ta cũng vậy. Trên đường đạo còn gay go hơn, ai cũng đắm chìm trong một cái tập thể sống của chúng sanh, đòi hỏi, đòi hỏi, tranh đua, tranh đua, rồi chúng ta là người tách rời ra những sự đó, thành ra nó có nghịch hơn một chút, nhưng rồi đây nó cũng sẽ quen. Mọi người đều mở đường đi được rồi thì không có bao giờ đăm đăm đi xuống địa ngục nữa, lần lượt dắt nhau trở về Thiên Đàng. Nhưng mà trong một trăm người, một triệu người có một người đi thì cũng dắt lần  lượt cả triệu người sẽ đi.

    Cho nên cố gắng không nhiều thì ít chúng ta sẽ đạt và chúng ta sẽ đi. Ý chí của chúng ta là vô cùng, không bị lệ thuộc nữa. Cho nên giữ chơn tâm để thực hành, không giữ cái phàm tâm thực hành. Xác này là xác của Thượng Đế, ai muốn làm gì làm. Họ giết đi thì họ phải trả cái nợ này. Định luật nhân quả, chúng ta đã thấy rồi. Nhiều màn diễn tiến trong trận đồ của bản xứ Việt Nam, chúng ta đã thấy, vay trả rõ rệt, không ai tránh khỏi. Mà ngày hôm nay chúng ta thức giác, trả trước đi rồi không tiếp tục vay thì chúng ta mới rảnh rỗi ra đi. Nếu không bằng lòng trả mà tiếp tục vay đó, thì khó khăn mà ra đi. Chúng ta bằng lòng trả mới có cơ hội rảnh rỗi ra đi. Thì các bạn đã thấy rõ đường đi trong thực hành nên đã phát tâm tu thiền, để đóng góp cho ai? Thành công mà đóng góp cho ai? Thằng mê ngủ nhắm mắt ngồi đó mà đóng góp cho ai? Đó, bao nhiêu đó mắt phàm cũng không thấy sự đóng góp của các bạn đâu, nhưng mà tâm thức của các bạn đã đóng góp, đóng góp cả ba cõi Thiên, Địa, Nhân. Nhìn qua bạn là một gương lành, nhìn qua bạn mà thức tâm, nhìn qua bạn mà thấy lòng mình dấy động sự ô trược. Những hành động đó là một hành động cao quý nhưng mà không lời, đó là kinh Vô Tự.

    Vô Tự Chơn Kinh là không lời nhưng mà có hình ảnh, có bằng chứng để cho các bạn thấy. Rồi từ đó các bạn sẽ đọc cái chơn kinh trong thức của các bạn, vô cùng sống động, vô cùng cởi mở mà không bao giờ bị bí. Giải thông tất cả và không có kẹt nữa thì chúng ta mới chứng minh rằng tôi đang trên đường trở về bến giác bằng một cuốn kinh Vô Tự Chơn Kinh.

    Tu thiền mới có cơ hội đọc Vô Tự Chơn Kinh. Nếu không tu thiền làm sao học được Vô Tự Chơn Kinh? Không đóng cửa đời làm sao bước qua cửa đạo? Thậm chí cái lưỡi của các bạn cũng co lên, đóng nó lại, con tim là nhiều chuyện, đóng nó lại, dẹp nó đi, mắt, mũi, tai, miệng cũng đóng nó lại, dẹp nó đi để mở chơn kinh tiến hóa thì phần trọn lành, mặt mày tay chân của các bạn, các bạn mới thấy đây là cõi tạm? Gồ ghề xấu xí như thế này là cõi tạm. Nếu lấy kính hiển vi rọi ra cho kỹ thì cũng như con quỷ, cũng không giống ai, mà chỉ trở về với chơn thức rồi mới thấy giống, thấy giống một hình hài vô cùng sống động, vô cùng tiến hóa, vô cùng học hỏi. Cái gì cũng là vô cùng thanh nhẹ.

    Cho nên chúng ta đổi cái giá trị này, lấy cái giá trị hiện hữu này đổi qua cái giá trị vô cùng. Cho nên chúng ta mới bỏ công tu thiền. Chứ các bạn cũng là người trí thức, có ăn học, được giáo dục đầy đủ, tại sao các bạn tu thiền? Để đổi cái gì cao quý hơn, một cái gì có giá trị hơn và cái gì siêu thoát hơn mà không bị tận diệt. Kể cả bom nguyên tử các bạn cũng không có lo. Nếu nói tới bom đạn thì trong gia đình các bạn nó nổ hằng ngày, không lựu đạn thì súng nhỏ, không súng nhỏ thì súng lớn, hai vợ chồng cũng bắn rầm rầm mà đâu có hay, nói tôi ở đây bình an. Súng lớn súng nhỏ nó bắn rầm rầm cả ngày, bây giờ chúng ta, nó hăm tới bom nguyên tử, chúng ta lấy cái gì đây? Phải lấy cái thanh tịnh để giải quyết. Rồi ta mới hỏi ai tạo ra bom nguyên tử? Cũng do Đấng Đại Thanh Tịnh mà thôi. Bây giờ chúng ta tu trở về thanh tịnh và hòa tan với Đai Thanh Tịnh, còn ai, còn ai, còn ai là người liệng bom nguyên tử trên đầu ta nữa? Cho nên súng đạn đã đến với các bạn, các bạn phải lấy oán làm ân, thương yêu nó, chấp nhận đi, nhịn nhục đi vì hồn các bạn không chết, các bạn trên đường đi trở về với thực chất, ý chí của các bạn không ngừng nghĩ trong tiến hóa, không còn sự hẹp nữa, chỉ có mở, thông và tiến mà thôi.