Please wait

VẤN ĐẠO 39

Làm Sao Thắng Con Ma Lười Biếng?

Read articles in English.

GOM LỜI GIẢNG của Đức Thầy: “Làm Sao Thắng Con Ma Lười Biếng”

TRÍCH LỜI THẦY #1

Tôi lo nhất là đuổi được con ma lười biếng trong bạn đi. Dẹp nó qua một bên thì việc gì cũng giải quyết được hết. Mà còn con ma lười biếng thì nó tạo sự tranh chấp, và nó bài tiết độc chất trong cái óc của bạn, nó ẩn cũng do con ma lười biếng nó biện hộ cho đủ thứ hết, nó biện minh đủ thứ hết. Nó làm cho chủ nhân ông bị sa đọa luôn.

Cho nên đúng giờ thiền, đúng giờ ngủ, đúng giờ ăn, đúng giờ làm việc. Cái gì cũng phải giữ đúng. Nó mới yên. Mà lôi thôi là nó không yên. 

Trật tự là quan trọng. Lấy món đồ ở đâu, phải để lại y chỗ cũ, không có bỏ bậy được. Người kế tiếp người ta mới có cơ hội tìm.

Tôi thực hành thì tôi xét tôi thôi. Tôi sửa được tôi thì tôi nhờ còn tôi không sửa được tôi thì tôi phải chịu à. Tôi không kêu người khác mà tôi không làm. Tôi phải làm. Tôi phải sửa. Tôi thích cái gì, tôi học cái đó. Có nạn tôi phải chịu, tôi phải gánh, mà tôi phải giữ pháp tôi tu. Tôi mới giải quyết được.

 

TRÍCH LỜI THẦY #2

Hỏi: Làm sao để hết làm biếng?

Đáp: Con ma làm biếng luôn luôn nó ẩn núp trong con người. Nhưng nó đủ sự biện hộ hết. Mà chúng ta cương quyết giữ pháp đúng giờ thực hành là con ma làm biếng phải đi khỏi lãnh vực thanh tịnh của chính chúng ta.

Mà nếu chúng ta nuôi dưỡng nó, vĩ lẽ này, vì nhức cái này, vì đau cái kia, bận cái nọ, đó là con ma lười biếng của tập quán thế gian.Chúng ta phải dẹp con ma đó và phải trực diện với nó, không bao giờ tha thứ nó được để cho nó tiến lên. Xây dựng cho nó tiến lên.

 

TRÍCH LỜI THẦY #3

Hỏi: Thưa Thầy, làm sao vun bồi ý chí và có thể thắng được con ma lười biếng?

Đáp:

Khi mà chúng ta muốn thắng con ma lười biếng, thì chúng ta phải thấy con ma lười biếng mới thắng con ma lười biếng được. Anh có thấy con ma lười biếng chưa?

Bạn đạo: Thấy!

Anh thấy thì anh muốn bằng lòng chơi với con ma lười biếng không? Hả? Không muốn hả? Chơi là nó nói sao, mình nghe lời vậy là mình chơi với nó. Nó rủ đi nhậu, mình đi nhậu, nó rủ đi ngủ, mình đi ngủ. Thì mình chơi với nó. Còn anh nói tôi không chơi với con ma lười biếng nữa là tôi phải làm ngược lại. Anh hiểu hông? Ngược lại một thời gian nó cũng trở ngại, nhưng ngược lại, quen thét rồi nó đi theo mình thay vì mình theo nó.

Mình theo nó, bây giờ mình đã không thấy mình rồi mà mình theo con ma lười biếng nữa thì càng ngày càng tối tăm đâu có thấy mình đâu. Anh thấy hông? Rồi bây giờ làm ngược lại thì nó phải hàng phục anh. Chính anh là một ông tiểu vương, một ông vua trong xứ, thái tử trong cái tiểu thiên địa này, mà không có biết điều trị dân, thì dân nó phải lười biếng chứ gì nữa. Anh phóng túng nó quá, nó lười biếng.

Nhưng mà anh giao công tác cho nó, thôi tụi bây niệm phật . Thử coi tụi bây niệm Phật được không. Niệm Phật không được thì tao không chơi với bây nữa. Có điều kiện nói. Niệm thét. Niệm Phật được rồi đó, thì nó thấy nó làm việc siêng hơn. Nó không chịu lười biếng. Bởi vì cái gì nó đụng tới là nó mở trí rồi, đụng tới là mở trí rồi, đụng tới là mở trí rồi, thì nó thấy nó làm nhiều nó mở trí nhiều. Chớ không phải nó làm là nó ngu. Làm chừng nào nó thông minh chừng nấy. 

Thì nó khoái. Lúc đó nó tiến. Rồi lúc đó, mình làm việc siêng năng hơn hồi xưa. Tiêu diệt con ma lười biếng luôn.Thấy hông? Cái tu cũng vậy.

 

TRÍCH LỜI THẦY #4

Dạy Lục Căn Lục Trần

Dạy nó niệm Phật. Đó là trách nhiệm của mình. Quay vô trong. Nhưng phải kiểm soát. Không kiểm soát là nó lung tung hết. Phải kiểm soát và bắt nó niệm Phật. Khi Niệm Phật, nó niệm đâu đó đàng hoàng rồi đó, lúc mà mình xuất hồn rồi, mình trở về mình đi xuống, mình thấy rằng hai bên đều quỳ trật tự.

Đó.. Nữa đêm nó dậy, nó phải làm bàn thờ đàng hoàng, đèn đuốc đàng hoàng rồi mình mới dậy thiền.

Niệm Phật, bắt nó niệm Phật. Niệm thét rồi nó sẽ mở sáng ra. Có trật tự đàng hoàng. Tới giờ là kêu. Sau này thử là mai 5 giờ tôi đi, thì đúng 4 giờ mấy là nó kêu. Nói một tiếng thôi. Mai 5 giờ tôi đi, là 4 giờ mấy nó kêu mình dậy. Dặn một tiếng là đủ rồi.

Bởi vậy mình phải tập. Hai giới. Không phải một giới. Chủ nhân ông. Vạn linh trong này.  Phải giáo dục. 

Bởi nên tôi khuyên mọi người đi làm về ngồi niệm Phật. Và dạy lục căn lục trần. Sau mình thấy hình hài rõ ràng. Chớ không phải một mình mình đâu. Mà cái gì cũng đưa lên sự quyết định của phần hồn. Cho nên phần hồn lúc nào cũng  trách nhiệm. Lục căn lục trần nói tùm lum giận hờn, đó là việc nó. Không phải là ông chủ nhân ông. Chủ nhân ông phải có trách nhiệm giáo dục nó. Phải nghe cái băng A Di Đà cho kỹ. Nghe lại đi, rồi mới giáo dục nó. Mà phải niệm Phật nhiều mới chuyển thức nó mở được. Chứ ở dưới phải bắt nó làm việc nhiều. Tôi nói tôi tu tôi không làm việc. Phải bắt nó làm việc. 

Nếu không làm việc, nó không có tiến. Bắt nó làm việc nhiều. Bị khổ, nhục, nó cũng phải làm. Bắt nó làm. Khổ thiệt khổ bắt nó làm, nó mau tiến lắm. 

 

TRÍCH LỜI THẦY #5

Con còn nói con lười biếng không biết chừng nào mà tu độ được người ta? 

Cái lười biếng đó Ông Tám cũng chất cả mấy giỏ. Mà bây giờ Ông Tám dọn hết thì nó hết lười biếng. Mà cũng nhờ TU. Con thấy hông? Ở thế gian này ai cũng lười biếng hết đó. Không phải mình con lười biếng đâu. Con ma lười biếng nó ở trong tâm đó. Ma nhứt trượng, Phật nhứt xích. Nói chuyện ông Phật nói một chút thôi. Còn nói cái chuyện cãi lộn, chuyện đời nói một ngày không mỏi miệng. 

Con thấy chỗ đó không? Thì “Ma nhứt trượng”, cái đó là con ma làm biếng đó, thì mình bớt nói đó, thì mình mới đưa cái Phật tính nó trở lên thanh tịnh. Con hiểu hông? Đó, mới cứu đời được. Con hiểu hông? Con có cái tâm lành thì rất quý đối với gia đình...Lo niệm Phật đi.

Để lập lại trật tự. Khi mà con iệm Phật rồi, con thấy cái thức hòa đồng nó mở, bây giờ con thấy còn trẻ, nhưng mà con được quen mấy chục người này con thấy con vui rồi đó. Mà sau này con được quen mấy triệu người con càng vui nữa. Con thấy hông? Cái thức hòa đồng nó càng mở, ba cõi thì ít nhất phải có mấy triệu người chứ. Thấy hông? Kể cả vong linh, kẻ chết, người sống, đều là bạn của chúng ta hết. Nó không có kỳ thị và không có dị biệt. Cái thức hòa đồng nó mở, thì lúc đó chúng ta mới cảm thấy rằng hạnh từ bi có. 

Muốn có hạnh từ bi thì phải siêng năng, không lười biếng được.

Cho nên cái Pháp Vô Vi này là cấm lười biếng. Còn cái gì cũng không cấm lắm. Người nào mà tu Pháp này là cấm lười biếng. Mỗi đêm mỗi hành thì làm cái gì làm mà rồi cũng phải siêng.