Please wait

VẤN ĐẠO 42

Thưa Thầy, nếu trường hợp chỉ một người tu thôi thì phải giải quyết thế nào để khỏi cản trở bước tiến của cả hai bên?

Read articles in English.

TRÍCH LỜI GIẢNG ĐỨC THẦY LƯƠNG SĨ HẰNG - VĨ KIÊN

Phần 1:

Hỏi : Thưa Thầy, nếu trường hợp chỉ một người tu thôi thì phải giải quyết thế nào để khỏi cản trở bước tiến của cả hai bên và đừng để cho người không thiền phải đau khổ ?

Đáp : Cho nên cái người tu đó thì luôn luôn phải trì chí. Nếu mà vợ tu chồng không tu, chồng tu vợ không tu, thì cái người tu phải có một cái ý chí cương quyết, mà trong cái chương trình dài hạn chứ không phải trong chương trình ngắn hạn. Ví dụ, tu 10 năm, cương quyết trong 10 năm. Phải không? Nhưng mà trong lúc giai đoạn đầu đối với cái dục đó nó phải từ từ chứ không có làm dữ được, làm dữ thì gia đình xáo trộn. Phải không ? Mà chính bản thân của mình cũng không yên, bởi vì mình chưa mở hết. Mình mở tới đến đâu thì mình mượn về chỗ đó, thấy không ?  Khi mà anh hết dục rồi, có làm gì anh cũng không có làm được. Tôi nói không có…, không có hứng thú nữa ! Mà trong cái lời dạy cắt nghĩa của mình khắc phục được đối phương thì cái énergie tập trung vô cái luồng điển mình có rồi, mình khắc phục đối phương được là do cái trình độ và mình cứu sinh cả hai bên và giữ cho hai bên nền hạnh phúc thương yêu tốt đẹp hơn hồi xưa, hồi nhầm lẫn. Đó, thành ra nó giữ tới, cái người mà có tu phải trì chí chịu đựng hy sinh một chút để đi tới lần lần và dẫn giải cái người chưa tu. Rốt cuộc người chưa tu cũng phải tu hà, nó không đi gì hơn  con đường tu. 

Phần 2:

Còn cái này nó khác hơn, đi trong trật tự đi.

Các bạn có gia cang, có vợ chồng, luôn luôn để làm. Từ đó, rời lần lần, chứ đừng nhảy một cái ẩu là trở lộn lại. Chắc chắn như vậy.

Nhiều người nói tôi tu, tôi xuất hồn, tôi đi luôn, tôi không về đâu. Đâu có được. Một chút xíu là nó trở về.  Cái Ý tưởng một chút xíu là nó bắt hạ xuống liền. Cho nên cái gì cũng phải trật tự từ từ tiến tới, không có nên làm gấp. Đặt cái ý muốn nông cuồng điên loạn đó rồi nó trở lộn lại. Rồi khổ nữa. Từ từ, có gia đình, có vợ chồng, phải từ từ giải quyết, không có nôn nóng lắm, nôn nóng là hư.

Phần 3:

Cái chuyện vợ chồng đâu có ai cấm. Mình đã lỡ lấy chồng, tại sao mình không phục vụ chồng? Mình kiếm mà, mình lựa mà, mình phải phục vụ chồng, mới là có hạnh đức. Gia đạo phải có, thì nó mới có thiên đạo. Tôi nói tôi bây giờ tôi biết Vô Vi rồi ông đi ra, dê đi ! Ông đi dê rồi, lấy dao tôi chém chứ dê đâu được, tại bà rước tôi mà, bà lấy tôi, bà bỏ tôi đâu được! Phải không? Không có uất ức đâu, không có tạo những sự uất ức cho người khác. Vì mình có chồng mình phải phục vụ chồng, nó không ăn chung gì, cuối cùng nó thương mình phải không, không có sợ. Tâm mình là người tu, phải có đạo đức chứ, đừng có làm chuyện thất đức, chồng nó buồn, mình thất đức. Nên đối đãi với chồng tốt, này kia, kia nọ, con tốt này kia, kia nọ - hạnh đức, dễ tu hơn, thấy không ? Nhân đạo con có thì thiên đạo con sẽ có, không có phải uất ức chỗ đó.   

Phần 4:

Hỏi: Thế nào là tu đúng, làm đúng, và trở nên người đạo đức?

Đáp: Muốn làm đúng thì phải biết nhân đạo. Có vợ có chồng phải biết thương yêu, phải tận tâm giúp đỡ nhau. Có con cái cũng vậy, phải nhịn nhục mà truyền những cái kinh nghiệm của mình cho con. Dạy dỗ một cách thật tình. Đó là tạo cái hòa khí trong gia cang. Nhân đạo trước rồi mới tới thiên đạo. Nhân đạo hổng được mà cứ đòi thiên đạo, đi lộn ngược. Cho nên nhiều người tu, thích tu, mà giận gia đình mà đi tu, ghét vợ mà đi tu. Rồi tu một thời gian thì liếc người khác, rồi tạo nghiệp thêm, rồi tự hành hạ mình mà không hay. Cho nên Chúa nói nhân gian là tội nhân. Sanh ra đời là một cục tội rất rõ ràng. Quý vị đọc Kinh Thánh rõ. Chúng ta phải nhìn nhận tội lỗi của chúng ta, chúng ta mới sửa tiến được. Chúng ta mới có thể hướng về thanh nhẹ và đi theo con đường Đại Bi của Trời Đất đã ân ban cho chúng ta.

Có dịp tu, có dịp nói Pháp, có dịp nghiên cứu pháp để tu, đó là chúng ta  nhận được điển Đại Bi đang độ chúng ta. Mà chúng ta thiếu thanh tịnh thì không có thể nhận tròn được. Chỉ một góc nào rồi thuyết bậy, thuyết bạ, rồi sanh giặc cho chung chứ không có tiến được.