Please wait

LỜI CAO Ý ĐEP 58

Ngày lễ Giáng Sinh là ngày thức hồn chúng sanh!

Read articles in English.

Đức Thầy Lương Sĩ Hằng - Vĩ Kiên thuyết giảng (Trích bài Giáng Sinh Giải Thoát - 24.12.1988)

“Cho nên, ngày lễ Giáng Sinh là ngày thức hồn chúng sanh, mà thôi! ”

Tới ngày hôm nay các bạn ngồi đây, vui trong ngày Giáng Sinh, mà nhiều bạn chưa hiểu ý nghĩa của luật Gíáng Sinh! Cho nên Giáng sinh, muốn biết Giáng Sinh chúng ta phải biết luân hồi, chúng ta phải biết luật trời; chúng ta mới thấy rõ sự Giáng Sinh. Mà chúng ta lại thấy ta đã giáng sinh xuống thế; thấy ta đã giáng sinh bao nhiêu kiếp, mà quên đường về, không biết cội nguồn là đâu, cứ trầm luân trong thập phương mãi mãi, đi giới này tới giới kia! 

Ngày nay hoàn cảnh của các bạn làm một con người tại thế mà các bạn cứ tin tưởng rằng, “Hồi nào giờ, tôi không làm điều gì có tội, tại sao bắt tôi đi giam? Tôi phải có quyền tự do của tôi! Tại sao tôi bị giam?” Rồi lúc đó các bạn mới bị giam rồi, các bạn mới thấy rõ, do sự thanh tịnh, “Được hoàn cảnh bắt buộc này, tôi lại thấy rõ tôi hơn! Càng thấy rõ hành động sai trái, lầm than ác độc mê lầm của chính tôi, tôi mới giải tỏa nó được!” Ðó là phước chứ không phải họa; cho nên sự đau khổ, sự vày xéo của con người nó không quá đáng bằng con thú bị vày xéo! 

Cho nên, các bạn nên vui lên, chúng ta được cơ hội làm con người! Biết bao nhiêu tâm linh đang bị đày đọa chính nó. Nó luân hồi Lục Đạo trong khổ hạnh, và nó phải lập hạnh hy sinh đến vô cùng, nhiên hậu nó mới trở lại làm con người! Vậy ngày hôm nay chúng ta làm con người, chúng ta nên thực hiện tình thương và đạo đức hay là không? Vì chúng ta hiểu một cạnh, mà không hiểu một cạnh, cho nên chúng ta cứ nghĩ rằng, đối phương là ác, huynh đệ chúng ta là ác! Chúng ta quên cái nguồn gốc con một cha, cả Càn Khôn Vũ Trụ đang điêu luyện qua sự tiến hóa của Thiên Cơ! Mà mọi người đang đồng học. 

Chúng ta là người Việt Nam, học trong một lúc mấy chục triệu người trong cộng nghiệp. Mà đối với người tu, ở trong hoàn cảnh đó lại càng thức tâm hơn, càng thấy sự siêu diệu hơn, càng sớm được trở về với sự thiêng liêng sẵn có của chính mình, mới thấy hồn của chúng ta là vô cùng. Rồi mới thấy giá trị của cái phương thiền mà hành giả đã tự đạt, bất khả luận bàn! Tất cả mọi người tu trong thiền giác, thâu đêm của các bạn thiền rồi, các bạn bất khả luận bàn. Nói sao cho vừa, kể sao cho hết những sự thức tâm của chính bạn? Nhiều bạn đã thổn thức rơi lụy, khóc! Khóc vì sự trì trệ của chính mình, khóc vì tội ác của chính mình, khóc vì lòng tham lam của chính mình, khóc vì đã xử dụng sai đường lối của Thượng Ðế đã ân ban cho chúng ta. Có một cái cơ thể cấu trúc bởi siêu nhiên mà có, nhưng mà không biết tận dụng nó, và không biết hòa cảm với nó, và không thực hiện chữ Bi đối với nó! Làm sao trí tuệ chúng ta mở? Khi các bạn thực hiện được chữ Bi rồi, thì trí các bạn sẽ mở, và dũng chí các bạn luôn luôn tràn đầy trong tâm thức! Tại sao các bạn được điều đó? Giờ phút đó là giờ phút sáng suốt rồi! Không có sự trở ngại đối với các bạn nữa! Lúc đó các bạn đâu có cần thiết phải ôm cuốn kinh mà đọc. Các bạn đâu có cần thiết moi móc của chuyện đời thị phi. Các bạn đâu có cần thiết phải làm giàu hiện tại, nhưng mà vì các bạn đã giàu ngay trong tâm thức rồi, các bạn đã có phúc tâm rồi, các bạn đã có phúc điền trong Tam Giới của các bạn: Hạ, trung, thượng tự giác rồi, thì không còn sự đắm chìm của ngoại cảnh nữa! 

Cho nên, nhiều bạn đã nói rằng: “Tôi nghe lời người truyền pháp, tôi thực hành. Đến ngày nay tôi cảm thấy động loạn!” Vậy chớ, động loạn ở đâu nó đem đến cho các bạn? Chính các bạn đã tạo cho các bạn nhiều kiếp rồi! Bản chất hung hăng tăm tối của chính các bạn. Thiếu thật thà,chưa tự giác, thì đương nhiên nó phải có! Vì cái phản động lực đó là chính bạn sai nó làm. Lục Căn Lục Trần phải làm điều này theo lệnh của chủ nhân ông, nhưng mà ngày nay không có một cái gì để thay thế. Không có lối thoát,là chính bạn thiếu thật thà của chính bạn, mà thôi! Nếu mà bạn thật thà, và bạn nhìn những sự tội lỗi tăm tối của các bạn an nhiên tự tại, các bạn thấy rõ. Khi mà một cái tội lỗi mà các bạn làm ra, và các bạn trung thực nhìn nhận tội lỗi của chính các bạn, thì các bạn nhẹ nhàng vô cùng. “Tôi bỏ gánh nặng đó, tôi bỏ sự khó khăn đó, vì tôi tạo cho cái sự phản động lực ở tương lai phải đến với tôi. Nhưng mà tôi hiểu đây là tội của tôi, thì đương nhiên nó phải đến với tôi. Tôi thật thà chấp nhận, chính tôi làm cho tôi, chả có ai làm cho tôi! Tại sao tôi lại phải ganh tỵ người khác? Tại sao tôi phải hơn thua người khác? Tại sao tôi ôm thêm những sự thù hận bất chánh, mà tôi quên con đường trở về với chính tôi, và tôi quên rằng tôi là người bất chánh? Tôi ca tụng chuyện hay của tôi, nhưng mà tôi không bao giờ bươi móc chuyện xấu của tôi, thì chừng nào tôi mới sửa đổi trở lại với luật quân bình sẵn có của chính tôi?” Cho nên, tất cả mọi người tại thế đang làm gì đây? Ðang kiến thiết, đang xây dựng, đang tạo một nền văn minh của vật chất; chớ kỳ thật, của tâm linh chưa có! Vậy trong ta có gì? 

Trong ta đã có Khoa Học Huyền Bí; tại sao chúng ta không bước vào lớp của chúng ta mà để học cái cảnh huyền vi trong nội thức? Miệng ta nói gánh vác cho nhân loại; miệng ta nói để cứu nước, cứu dân! Vậy dân là ai; nước là ai? Chúng ta phải ý thức điều này: chính các bạn là dân và chính các bạn là nước! Dân nước cũng trong bạn, mà thôi! Nếu mà không cứu bạn, thì làm sao các bạn cứu người khác được? Biết thương hại người khác, nhưng mà không biết thương hại mình. Rồi chương trình của các bạn lại chứa vào đâu, và sẽ đi bằng cách nào? Cho nên, chúng ta lâm trần học rất nhiều! Nhiều hoàn cảnh éo le, nhiều duyên nợ tại trần gian đã xoay chuyển, để nó đưa cái thức của chúng ta trở về với sự chơn giác! Khi chúng ta tu thiền và chúng ta thanh tịnh rồi, chúng ta thấy rằng: “Nhờ đó mà tôi tiến! Nhờ anh chửi tôi, mà tôi biết tôi hơn. Nhờ anh hất hủi tôi, tôi mới thầy rõ khả năng của tôi có thể vươn lên để tự vệ! Nhờ sự thành công của anh mà tôi lại muốn đạt đến sự thành công đó!” 

Cho nên, chúng ta người tu Thiền không nên mê chấp: không nói, “Người này tu hay quá; tôi tu dở quá!” Không! Cũng vậy thôi! Nếu các bạn biết được các bạn đã và đang tu, thì các bạn như tất cả mọi người tu, cả Càn Khôn Vũ Trụ! Ðó là các bạn sống trong Thức Bình Đẳng! Còn các bạn khen “Người truyền pháp tu hay, tôi tu dở; vị sư này tu hay, tôi tu dở!” Không được đâu các bạn ơi;sai lạc tất cả! Các bạn phải trở về với các bạn, thì các bạn mới thấy rằng các bạn đã luân hồi nhiều kiếp, và các bạn đã và đang trên đường tu và thử thách! 

Cho nên, một năm qua, chúng ta đã thử thách và bị thử thách rất nhiều, và chúng ta cũng là một diễn viên để thử thách mọi giới! Ngay trong cả gia đình, chồng, vợ, anh, em, con cái cũng đang thử thách, được điêu luyện, và trở về với sự cấu trúc siêu nhiên tự thức! Cho nên, ngày lễ Giáng Sinh là ngày thức hồn chúng sanh, mà thôi! Cho nên mọi người chúng ta phải biết sự quí giá của luật Giáng Sinh! Ngày đại lễ Giáng Sinh để thức hồn; thì hỏi chứ, chúng ta có giáng sinh không? Mọi người chúng ta không giáng sinh, thì điểm linh quang đâu mà các bạn đàm đạo? Ðiểm linh quang đâu mà các bạn đi ra tranh chấp? Ðiểm linh quang ở đâu mà các bạn đặt những câu hỏi? và điểm linh quang ở đâu mà các bạn trở về với sự trầm lặng sẵn có của chính bạn? Rồi lúc đó các bạn mới cảm thấy tất cả mọi trạng thái đang hỗ trợ cho các bạn tiến hóa! Các bạn nên cảm ơn, quí phục những sự thành công của những vị đó. Dù các bạn hiểu rằng những người đó chưa đến đâu, nhưng mà ta vẫn trên hành trình đã tu tiến! Các bạn đã học trong trường: con rùa thắng con thỏ đó, các bạn! 

Cho nên những vị tu học, họ bình tâm và từ từ tiến hóa, bất chấp những sự kích động của ngoại cảnh. Thậm chí các bạn chê họ, phê phán họ, nhưng mà, xem lại,các bạn đã đi như họ chưa? Phải hiểu điều này! Chê người tụng kinh, chê người thiền, chê người đọc kinh Chúa! Vậy chớ các bạn đã làm chưa? Các bạn đã vun bồi được sự trì chí đó chưa? Hay là các bạn đang bị sự trần trược nó lôi cuốn các bạn? Ðó là một cơ hội, một tia sáng chiếu vào nội tâm các bạn, để các bạn tự thức và thấy rõ rằng: “Ta còn có sức mạnh để tự tu, tự tiến!” Cho nên, mỗi người phải lui về tức khắc sau một năm điêu luyện khổ cực thử thách, rồi bây giờ chúng ta mới cảm thấy có sự bình an tự thức! Ðó là giá trị đời đời! Phài nắm cái đó để đi! Không còn mượn ai đi dùm cho chúng ta!