Please wait

LỜI CAO Ý ĐẸP 43

Kể cả Địa Ngục, Thế Gian, Thiên Đàng, ba cõi đều phải sử dụng khí giới Tình Thương và Đạo Đức.

Read articles in English.

HUẤN TỪ KHAI MẠC ĐẠI HỘI LONG VÂN 1989, Oroville, California

Đức Thầy Lương Sĩ Hằng – Vĩ Kiên

  Kính chào các bạn,

  Đầu năm của Tết Vô Vi, nụ cười của Bé Tám đã hiện ra chung vui với các bạn. Một năm dài đăng đẳng, phân chia thì giờ để tương ngộ bạn đạo khắp thế giới, để trao đổi tâm tình, học một lối bình đẳng khai mở tâm thức. Tôi đã đi, tôi đã hành, bất chấp gian lao, bất chấp có tiền hay là không có tiền nhưng mà sự an bài rồi đâu vào đấy.

Đi các nơi, mọi nơi cũng đều vui vẻ đón mừng sum họp còn hơn gia đình họ đang sống. Thì các bạn thấy rõ người tu học có tình người không? Tình người là gì? Tình người là sự sống động tâm thức, nó cũng là một cuốn kinh sống thể hiện tại mặt đất. 

Chúng ta gặp với nhau trong thức bình đẳng, quân bình, thương yêu và tha thứ, xây dựng lẫn nhau thì mọi người đều kính mến, và cái hòa khí đó nó vun lên tầm mức quan trọng, nó phản chiếu trở lộn lại thấy rõ con người là giá trị. Con người là duy nhất, đặc biệt nhất ở trên mặt đất này. 

Con người có một khối thần kinh kỳ diệu vô cùng, đặt đâu cũng được phát triển. Cho nên ngày hôm nay chúng ta lại mượn được cái pháp này để giữ lề lối thần kinh của chúng ta đâu đó có trật tự. Mà trong trật tự đó để làm gì ? Để xây dựng thành khí giới Tình Thương và Đạo Đức mà loài người đang khao khát. 

Ngay trong quả địa cầu này, biết bao nhiêu nhà đã làm cách mạng, muốn đem dân tới bình an, muốn đem dân tới Thiên Đàng, muốn thấy thế gian là Thiên Đàng nhưng mà tâm ta bất ổn, tâm ta tranh chấp, tâm ta cống cao ngạo mạn, muốn dẹp đám này cứu đám kia, lập phe này giết phe nọ, vĩnh viễn bất thành! Những cảnh vượt qua, các bạn đã thấy rõ: đốt nhà, giết người, phá xe tăng. Tại sao con người mạnh như thế đó, xe tăng là chắc chắn nhưng vẫn đốt được ngay ở Trung Cộng. Các bạn đã thấy rõ những cái hình ảnh đó, tại sao con người có thể làm được?

Nhưng mà giữa con người và con người sử dụng khí giới, lại quên đi khả năng của con người. Chính khối óc, thần kinh của con người đã tạo ra bất cứ cái gì người muốn tạo, mà người có thể tiêu hủy bất cứ cái gì người muốn tiêu hủy. Đó là đã thể hiện ra một bài học để cho chúng ta : Có đến, có đi, sanh, trụ, hoại, diệt rõ ràng ! Có luật ! Mà con người nắm giữ chứ không ai giữ hết thảy ! Cho nên làm người ta quá bực tức, người ta mới ra người ta đốt xe tăng. Mà khi đốt xe tăng, không nghĩ không cách nào mà tôi đốt xe tăng được, nhưng mà rồi tôi đốt xe tăng được.

   Rồi người tu đây làm sao bỏ được tánh hư tật xấu? Tánh hư tật xấu của chúng ta gồ ghề hơn chiếc xe tăng mà hơn cái hỏa tiễn nữa. Làm sao đốt nó đi, dẹp nó đi, bỏ nó đi! Thì phải nhờ một cái pháp. Cái pháp các bạn đang thực hành đây là khứ trược lưu thanh, lần lần giải tỏa nó ra thì các bạn đem cái thanh quang, khi các bạn dùng nguyên khí của càn khôn vũ trụ hít vô là các bạn đốt tan tất cả những sự trần trược trong tâm thức của các bạn, thì các bạn sẽ trở nên ổn định ! 

Trong bạn có xe tăng, trong bạn có đám ngu muội, độc tài mà chính bạn chịu chấp nhận lấy nguyên khí của cả càn khôn vũ trụ các bạn đốt, thì nó sẽ tiêu. Mỗi đêm các bạn làm pháp luân thường chuyển, đó là một cuộc cách mạng vĩ đại nhất của vũ trụ, mà nhân loại nếu ý thức được cái phương pháp này là thật sự một cuộc cách mạng tâm linh vừa thể xác, vừa tâm linh để đem tới nhân loại hòa bình thế giới, nếu con người tự thức và thấy rằng chúng ta là vũ trụ, vũ trụ là ta, thì lúc đó các bạn thấy cái cảnh Thiên Đàng không phải khó lập. 

Cảnh Thiên Đàng rất dễ lập nơi tâm con người. Chúng ta đã qua một đêm xa gia đình, đến đây trong rừng rú, phương tiện ăn ngủ không đầy đủ nhưng mà nhìn lại tình thương rất đậm đà giữa con người và con người trao đổi với một cách vui vẻ. Thấy lạ thường thì chúng ta mới thấy vui, vui mà chấp nhận, vui mà cố gắng ở lại để học cái gì mà ta muốn học. 

   Các bạn học cái gì đây? Học chữ ư? Không ! Học về vô tự chơn kinh. Các bạn ở giữa rừng hoang, các bạn hít cái nguyên khí của càn khôn vũ trụ. Mà nằm trong một đêm thay đổi như thế đó, các bạn mới ý thức rằng con người có tình người. Chúng tôi có thể xích lại với nhau, nếu tôi ở một căn nhà cách biệt, một nhà lầu lớn mà gặp một người ăn mặc rách rưới lôi thôi như thế này thì tôi kỳ thị rồi. Nhưng mà ở trong cái giai đoạn này, trong cái trường hợp này, chúng tôi sống hòa đồng thương yêu,  tôi nhìn mặt nhau, tôi thấy tất cả là anh em. 

Mọi người, người nào cũng mắt mũi tai mệng, tâm trạng như nhau, mà chỉ có một biến dạng một chút thôi, tâm thức mờ ám và hay là sáng suốt đó thôi. Con người sáng suốt thì chấp nhận sự hòa đồng, chấp nhận sự xây dựng, chấp nhận sự học hỏi. Còn con người mờ ám thì con người cống cao ngã mạn, tưởng ta đây là số một, ta mới trị họ được, ta mới dạy họ được chứ họ không bao giờ học được nếu không có ta. Cái đó là sai lầm. 

Các bạn đã mang thể xác là các bạn mang luật trời xuống thế gian rồi, dù cách nào trong định luật sanh lão bịnh tử, nó cũng giáo dục. Sanh trụ hoại diệt, nó cũng giáo dục . Hoàn cảnh tốt xấu, nó cũng đang đưa lần lần các bạn tiến tới sự hiền hòa tự thức. Thậm chí cái cây trong rừng như tôi đã giảng hồi nãy là nó cũng phải chấp nhận đứng một chiều và thăng hoa đi lên, để giữ cái định luật hóa hóa sanh sanh rõ rệt để hướng độ vạn linh ở xung quanh nó. 

  Ngày hôm nay chúng ta là con người, chúng ta di chuyển khắp năm châu, chúng ta đã thấy rõ rồi, khối óc và con người đã làm thành mọi việc, chỉ có ngồi lại với nhau thì chúng ta có thừa ban rải cho bất cứ nơi nào. Quy nhất, đồng tâm hiệp lực, xây dựng cho chung, cho nhân loại, chứ không phải nói một giống dân nào. Dân trí càng ngày càng mở, từ bi càng ngày càng thể hiện, việc làm càng ngày càng đẹp. 

Khí giới Tình Thương và Đạo Đức sẽ sử dụng bất cứ ở gốc nào. Khí giới kỷ nguyên Di Lạc này là khí giới Tình Thương và Đạo Đức chứ không phải khí giới bắn bỏ. Cho nên con người ở xứ Hoa Kỳ này, mình đã thương họ, bắt buộc họ, chèn ép họ, luật pháp cứu liền. Luật pháp ở Hoa Kỳ tôn trọng nhân quyền 100%. Lúc nào cũng phải tìm cách để xây dựng cho con người đi trở về với sự ổn định của chính họ. Mà ngày hôm nay chúng ta tu cái pháp này, khứ trược lưu thanh, mình biết ăn năn tự thức, tự làm cho mình ổn định, hỏi chứ xã hội này họ có chê chúng ta không?

Nếu chúng ta cố gắng làm đúng theo đường lối khứ trược lưu thanh thì tâm thức của chúng ta càng ngày càng mở, hòa với các giới thì chúng ta đem sự bằng an đến mọi nơi. Chúng ta không có cạnh tranh nhưng mà chúng ta ở trong tinh thần xây dựng và đóng góp. 

Thì bất cứ mảnh đất nào mà các bạn thành công trong cái đường đạo pháp rồi thì đi tới đâu các bạn gặp mê, phá mê, gặp chấp, phá chấp là các bạn mới đem lại sự bình an cho mọi người.

   Con người rất quan trọng. Nhóm người của chúng ta đây có một hai người động loạn là làm cho cả đám người không yên, mà chúng ta hướng thượng, chúng ta thấy rõ vị trí của chúng ta đang đi, và đang tiến và học hỏi kỳ này rồi chúng ta tiếp tục học hỏi nữa, học hỏi tới vô cùng thì chúng ta  không có cái sự sanh tử luân hồi hăm dọa nữa. Chết cũng học hỏi mà sống cũng học hỏi, thì hiểu rõ cái định luật và thấy rõ cái hồn đang ngự trị trên cái thể xác này, cái hồn đang điều khiển khối óc, mà khối óc ở thế gian này là rất mạnh. Khối óc đi tới kỹ thuật cao, đẹp, xây dựng cho tất cả mọi người đều có phương tiện. Mà ngày hôm nay, chúng ta ra đây, chúng ta thiếu cái gì?

Các bạn ở đây, nam phụ lão ấu, người nào cũng không có thiếu cái gì . Thiếu có cái tu mà thôi, thiếu có cái hiểu tôi là ai? Các bạn ngồi đây mà chưa biết các bạn là ai ? Từ ở đâu đến đây rồi sẽ về đâu? Tôi nghe ông này ổng nói « Sống cũng học hỏi mà chết cũng học hỏi » mà tôi còn chưa thấy rõ tôi là ai? Tại sao tôi không thấy được? Tôi thiếu thanh tịnh! Tôi học hết sách rồi, tôi tìm giống dân này tôi cũng tìm, giống dân kia tôi cũng đọc, giống dân nào tôi cũng hiểu hết. Nói tới giống dân nào tôi cũng biết nhưng mà chỉ tôi không hiểu tôi là ai? Tôi có tên thiệt  nhưng mà một ngày nào tôi chết rồi tôi mới thấy danh là danh giả, danh không có thật, tên tôi không có thật, mà đàng là đàng tu. 

Từ sanh lão bệnh tử khổ, từ nhỏ tới lớn, tôi đã tu bổ sửa chữa khối óc của chúng tôi để tiến, để giải tỏa tất cả những sự phiền muộn sai quấy. Rồi tôi nhìn lại ai đã làm cho tôi phiền muộn sai quấy? Chính tôi! Tôi không nhận, nó không nhập óc tôi, tôi nhận, nó nhập óc tôi.

   Thành ra cái phương pháp các bạn đang hành đây là khứ trược lưu thanh. Các bạn có pháp soi hồn giải tỏa cái trược ô từ khối óc, các bạn làm pháp luân thường chuyển giải tỏa trược ô trong ngũ tạng thì lúc nào cái sự sáng suốt của các bạn cũng sống trong sự hợp thời,  xây dựng cho chung. Thì lúc đó, các bạn mới thấy rõ cái vị trí của các bạn. Tôi đã đến đây, từ bao nhiêu kiếp mà tôi đang quản lý tiểu thiên địa này, tôi đang quản lý cái xác này mà tôi không thấy cái hồn tôi. Rồi tôi tu thanh tịnh, tôi thấy rằng tôi có đến, chắc chắn là tôi phải có đi. 

Tôi đến trong lúc trật tự chứ tôi không có đến trong lúc động loạn. Khi tôi giáng lâm, mặt mày tôi tươi. Có cậu bé cô bé nào không tươi đâu? Cậu bé, cô bé nào cũng người ta mến, thương, ẵm. Rồi rốt cuộc chúng ta sống tới đến chết thì cũng trở về đâu ? Cũng về cho người ta ẵm mà phải khiêng. 

Thì cái Không đó, cái Không lúc ban đầu mà  các bạn đến là nhỏ, mà khi các bạn về cái Không các bạn lớn rồi. Các bạn đã học ở trong cái tình cảnh kích động và phản động, nhiều chuyện mà các bạn đã tự giải quyết được thì cái Không của các bạn lớn rồi, nhưng mà cái xác phải khiêng, cũng ẵm mà ẵm bằng người ta khiêng. Đến với tâm trạng của một người vô tư rồi sẽ đi về với một sự buông xuôi rõ ràng. 

   Vậy thì chúng ta phải tìm cái gì hơn nữa để thấy ta? Ta từ Không đến, ta về Không, mà Không dũng mãnh, Không sáng suốt, Không hiểu đường đi rõ ràng, Không hiểu tất cả những cái quy luật của vũ trụ thì ta tin tưởng rằng kỳ tới ta sẽ làm gì cho mặt đất này hay là ở một nơi khác? Sự siêu văn minh nó đã bày giải trật tự trong khối óc của chúng ta rồi, ta nắm đó mà ta đi. 

Cho nên các bạn đã học qua khóa học, hiểu sự cấu kết của việc này, nó thể hiện ra việc kia. Mà cái óc của các bạn được giải tỏa từ cái nghiệp tâm đau khổ và giải tỏa tới sự hạnh phúc trong nội tâm sáng suốt cởi mở thì cái khoa học huyền bí đó các bạn mới đem đi nơi khác và xây dựng cho nơi nào khi mà các bạn đổ bộ nơi đó. Thì không ngoài khí giới Tình Thương và Đạo Đức. Kể cả Địa Ngục, Thế Gian, Thiên Đàng, ba cõi đều phải sử dụng khí giới Tình Thương và Đạo Đức. 

    Cho nên tương lai, súng ống làm mà chơi thôi. Con người qua một trận chiến thử hùng rồi mới thấy rõ con người không chết. Như Việt Nam chẳng hạn, trước kia 50 triệu, bây giờ 80 triệu rồi, thì lấy cái gì sanh sản dữ vậy? Nhờ phần hồn chết nó cũng trở lại. Nó trở lại rồi nó sẽ xây dựng qua một cảnh mới nữa, một tình thế mới nữa, nó đổi. Cho nên thường thường người ta nói thiên cơ bất khả lậu. 

Người phàm không thấy cái sự biến chuyển đó. 30 triệu gia tăng đó là nó làm cái gì ? Từ đó nó trở lại nó tái lập một cái cơ đồ mới. Qua những không khí nào thích hợp thì nó xây dựng thăng hoa. Cho nên bất chiến tự nhiên thành ở nơi chỗ đó ! Cho nên nhiều người muốn làm cách mạng, muốn hiểu cái luật này thì phải có sự kiên nhẫn tu học, nhịn nhục, mới thấy rõ cái sự biến chuyển. Tại sao có những thánh nhân đã nói trước Việt Nam sẽ sung sướng, dân Việt Nam sẽ hưởng ? Từ đây tới 1993 người Việt Nam sẽ có hưởng. Thì cái tình thế làm sao thay đổi được mà hưởng ? Nhưng mà bắt buộc nó phải thay đổi.

   Mắt phàm không thấy nhưng mà phân ra thì mới thấy rõ : số người gia tăng, khối óc tối tân sẽ ứng hiện, mà khối óc tối tân đó sẽ chấp nhận những cái gì mới mẻ và kiến thiết trong sự trong lành thì tất cả những cái sự ác độc đó nó sẽ biến dạng qua một sự cởi mở mà thực hiện tình thương đạo đức ở tương lai 

  Cho nên con người đi khổ đi, học khổ đi ! Chúng ta ra đây, chúng ta xa quê hương đủ điều kiện sống nhưng mà chúng ta đang khổ. Khổ là khổ xa quê hương, xa người thân yêu. Rồi sau cái khổ đó, chúng ta mới tìm ra, sau cái khổ thì còn cái gì ? Khổ, khổ, khổ, chúng ta mới tìm ra ông Phật là nhẹ nhàng.Tìm ra ông Phật mới là tự cứu ! Ông Phật mới là một nhà cách mạng chơn chánh từ tâm linh tới thể xác. Chúng ta mới tìm thấy sự sống vô cùng bất diệt của Ngài mà đem cái ảnh hưởng đó thực hành, sửa chữa, thăng hoa, thì chúng ta mới đem lại hòa bình cho mặt đất, hòa bình cho cộng đồng, hòa bình cho mọi gia cang, thấy rõ cơ tiến hóa, hồn con người bất diệt ! Chúng ta không còn sự bận rộn và đau khổ nữa, không còn sự mê chấp nữa, mà an nhiên tự tại thăng hoa theo chiều hướng rõ rệt.

  Ngày nay chúng ta ở trong rừng, chúng ta thấy rõ rồi. Những cái cây này mà ngày nay chúng ta không đến đây hỏi nó có sống không ? Nó vẫn sống trong tự nhiên. Đó là có luật rồi ! Mà nó đứng một chỗ vẫn sống, mà chúng ta là người tâm linh di chuyển mà chúng ta đi phá hoại bất cứ những cái gì của thiên nhiên thì chúng ta tạo khổ cho chính mình mà thôi. Mà nếu chúng ta là người tu tự giảm bớt thì chúng ta sống về tự nhiên nhiều hơn. Thì tự nhiên sống được mới hòa khí, sống với siêu nhiên. Thì nguyên khí của càn khôn vũ trụ đang hỗ trợ cho chúng ta, mọi người ở đây ngồi thấy an nhiên tự tại nhờ nguyên khí. Nếu không có nguyên khí hít thở, các bạn đâu có sự sống, đâu có sự nghe, đâu có sự bàn bạc, đâu có sự đòi hỏi, đâu có sự xây dựng. Cho nên đường đi rất rõ ràng, từ trong tâm chúng ta đi ra, ta phải tự đi, đi tới chỗ thanh nhẹ. Tự phá cái vách tường tranh chấp, phá cái vách tường tự ái, thì chúng ta mới có cơ hội tận hưởng. 

   Cho nên nguyên lý của càn khôn vũ trụ là một của báu cho nhân sinh. Nếu người nào chịu thanh tịnh trở về với nguyên lý đó thì mới thật sự sống trong hạnh phúc, đời đời bất diệt, hồn không bao giờ diệt ! Mà chúng ta có cơ duyên may mắn là ngự trong một xác và điều khiển cái khối óc hiện tại để làm điều lành, thay vì làm điều gian dối, tích trữ những cái độc chất trong óc của chúng ta để hại người khác, mưu mô, cái đó chúng ta khong nên sử dụng. 

    Ông Trời đã sắp đặt hết rồi, chúng ta ngu muội không hiểu. Bình tĩnh trở lại thanh tịnh thì các bạn đi đường đã sắp đặt cho các bạn, an nhiên tự tại. Chúng ta ra đây, chợt đến được xứ Mỹ, xứ Hoa Kỳ, phần đông ngồi đây cũng như một giấc mộng mà thôi. Tôi vượt biên, tôi chạy ra đây, làm sao tôi có thể nghĩ tôi ở xứ Mỹ được? Một xứ đầy đủ tự do, đầy đủ nhân quyền cho có cơ hội cho tôi phát triển, từ đời lẫn đạo. Đó là cái phước của tiền duyên đã tu, tiền kiếp đã tu, ngày nay mới có có hội. Vậy chúng ta có nên thực hiện hay là không? Nên thực hiện cái trật tự khối óc của chúng ta, trật tự tâm thức của chúng ta, trật tự của cộng đồng của chúng ta đang sống. Thì sức mạnh là đó, Thượng Đế là đó! Việc làm mãi mãi không ngừng nghỉ và xây dựng cho tốt đẹp, Thiên Đàng tại thế do tâm! Cho nên các bạn hiểu được cái này rồi thì các bạn dễ điều khiển những công việc ở trong gia đình, dễ thực hiện tha thứ và thương yêu và thấy rõ chúng ta có nhiệm vụ.

   Hôm nay ngày đầu tiên tôi về đây chung vui với các bạn và chúng ta đồng hưởng một thanh khí vui vẻ, cởi mở và chính mọi người thấy rõ dung điểm của chính mình, mở tâm, mở trí ra xây dựng cho nhau thì chắc chắn tương lai chúng ta lại có những cơ hội tốt đẹp trong những kỳ họp tới.

     Thành thật cám ơn sự hiện diện của các bạn.