Please wait

Read this article in English

Trích KHÓA HỌC Thiền Viện Vĩ Kiên 16/4/1986

Thế gian ai cũng có nạn hết, không người nào không có nạn! Giữa bạn đạo với bạn đạo nhau, nói chuyện cũng có sự tấn công với nhau. Tấn công là nạn đó! Còn người đời họ tấn công mình còn mạnh hơn nữa. Nếu chúng ta không vun bồi thăng hoa đi lên, thì cái đó nó sẽ kích động và nó đập tan, chúng ta cảm thấy đau khổ! Mà nếu chúng ta vun bồi trước, chuẩn bị trước, thì đối phương có đến đi nữa, cũng chẳng đụng chúng ta, mà chỉ vượt qua một chút mà thôi!

Cho nên người tu, nạn nhẹ, vì nó dọn đường cho nó rồi. Nó thấy con đường trở về là con đường chánh, con đường ở lại là con đường tà, đấu tranh vô lý, thiệt thòi cả hai, con đường thăng hoa thì lợi cả hai. 

         Cho nên chúng ta đã chọn con đường rồi. Quyết chọn thì phải giữ trọn lành, không bao giờ chịu rút lui, phải đi lên mãi mãi, vì ở đây chúng ta đã tiềm tàng rồi, khoa học đã cho chúng ta thấy không có ai chế tạo chúng ta ra được, phần hồn lẫn thể xác, mà điện là sức mạnh. Nãy giờ cúp điện thì các bạn không được nghe âm thinh, không được đèn, không có thể quay video được! Nhưng mà có điện các bạn có thể quay video được.

         Rồi cái điện Hư Không Đại Định bên trên chuyển xuống thế gian, phân thân cứu độ chúng sanh, điện cực thanh cực tịnh đó, đâu cần phải máy móc! Không cần máy móc. Ngay trung tim bộ đầu của các bạn được rút đi lên, hoà cảm với bên trên, thì cái máy siêu nhiên sẽ chiếu rọi tâm thức của các bạn. Các bạn thấy rõ đường đi, mà chính bạn phải đi, bạn phải khai phá, mà bạn phải nhịn nhục. Nếu không nhịn nhục, không khám phá được!

Nói: “Ôi chu choa tôi thấy tu mà tôi khổ cực, tôi đi tu, mà ngày nay nó làm tôi vậy, tôi chán quá,” thì các bạn thiếu nhịn nhục rồi! Cái chữ “ chán” là con người thiếu nhịn nhục, không có thể nuôi chữ “ chán” trước óc chúng ta được! Không bao giờ chán! Khoa học kỹ thuật nếu chán, thì ngày nay chúng ta đâu có sự văn minh, đâu có cassettes thâu băng, đâu có video để xem lại những hành động của chúng ta ! Cho nên cái chữ “ chán” không có thể dùng cho người tu được!

Người tu phải nhịn nhục và kiên nhẫn tiến hoá, thăng hoa đi lên, dụng trung tâm bộ đầu, đó là luồng điển siêu nhiên vô cùng, cái đó mới là không chán! Cho nên chúng ta có thể chán trong lúc đoạn đầu. Người tu è ạch, ôm nghiệp tâm quá nhiều, tu è ạch, rồi thấy chán, tại vì mình không biết kỹ thuật gỡ mà thôi!                        

         Ngày hôm nay đầy đủ, các bạn đủ kỹ thuật gỡ, các bạn biết rõ nguyên lý của Nam Mô A Di Đà Phật và thức tâm, thấy mình có thể làm cho mình nhẹ được đôi chút, cố gắng làm nữa, chúng ta sẽ khám phá ra tất cả khả năng sẵn có của chính ta và chúng ta mở nó ra. 

         Rồi mình thấy có con đường dự tiến đời đời mãi mãi, trong nhịn nhục, chớ không phải trong kích động. Kích động là sự thua lỗ mà thôi! Mà kích động đó là cơ giới của Thượng Đế để dùng, để điêu luyện phần hồn tiến hoá mà thôi! 

Cho nên chúng ta phải giữ vai trò về thần thức bất diệt, lo tu bổ sửa chữa những sự khiếm khuyết, hết sức nhịn nhục, mới xây dựng lại cơ đồ tâm linh.