Please wait

Read this article in English

Trích Bài Giảng Tại Sydney, Ngày 18 Tháng 06 Năm 1989

Nhân Quả cánh cửa Vô Vi

Vô Vi không có cửa”, lúc nào cũng mở cửa cho mọi người đến chơi, học hỏi anh em; nhưng mà cái luật Nhân Quả là cánh cửa của Vô Vi.

Người đời cướp giựt phải ghi điều này

Người nào mà bước vô Vô Vi mà có mưu tâm cướp giựt phải nhớ điều này.

Chơn tu chẳng có danh Thầy

Người chơn tu là trong cái thức bạn đạo trao đổi với nhau, chớ không có mượn danh Thầy, danh Cha mà đè đầu người ta. Với Vô Vi không có vụ này.

Thương yêu chánh gốc đổi thay thế tình
Đi đi lại lại một mình
Thức tâm tự tiến địa linh trong người

Cái tâm chúng ta là cái địa linh, mà tâm chúng ta biết đối đãi giữa con người và con người, tình thương giữa con người và con người, uy tín giữa con người và con người, đó là cái phúc điền.

Chánh gốc đổi thay thế tình: Đó là cái chơn tâm. 

Lúc nào cái tâm thẳng thắn làm điều ngay thẳng, không sợ chết. 

Khi con người làm được điều ngay thẳng là tiến hóa, học hỏi và thăng hoa; người đó mới là người có của, người đó mới là người giàu có, người đó mới là người đem lại sự bình an cho chúng sanh. 

Việc làm thấy rõ đường đi; phải thẳng đi, không có bao giờ dừng chân và vị nể. 

Đường đi phải thẳng, lúc nào cũng sáng tỏ mọi sự việc, không nên đặt vấn đề gian lận lẫn nhau và tự hại lẫn nhau và tự gạt lấy mình nữa.

Đi đi lại lại một mình
Thức tâm tự tiến địa linh trong người:

Cái địa linh là cái chơn tâm của chúng ta, nếu cái tâm của chúng ta cấy cái nhân tốt thì gặt cái quả tốt; mà cấy cái nhân xấu thì gặt cái quả xấu. 

Giận người này, ghét người kia thì cái mặt mình nó suy đồi rồi! 

Mình trồng cái cây nó cũng héo, cái đất đó đất xấu; mà cái tâm chúng ta lúc nào cũng mở, chúng ta trồng cái cây tốt. 

Phúc điền. Phúc điền có trái ngon. Tại sao Diêu Trì Kim Mẫu trồng cây ăn một trái sống nghìn năm, mà mình trồng cây ăn vô ỉa chảy, tại sao? 

Cho nên cái đất chúng ta không có tốt, mà mang ở trong người cái đất, cái đất là cái gì? là cái tâm. Mà cái tâm của chúng ta không tốt, sự đối đãi giữa con người và con người không tốt thì hậu quả ai gánh? Chính mình gánh!

Cái tâm mình là tâm con chuột, eo hẹp, thì làm sao trồng được cây tốt? Sự đối đãi giữa con người, qua lại giữa con người không có, làm sao có sanh khí, làm sao tiêu được tai nạn?

Con người có thịnh, có suy. Trong lúc thịnh thì làm ăn khá, lúc suy thì sụp đổ; mà đất ta không lành, chỗ đâu dựa nương?

Cho nên nhiều người giàu có đi tới chỗ tự sát. Người tu ta nhịn, ta nhắm mắt, ta niệm Phật, ta biết con đường đi.