Please wait

Read this article in English

Khóa Học 3 - Ngày 1 - Thiền Viện Vĩ Kiên - Mỹ Quốc.

Trích Bài Giảng của Đức Thầy Lương Sĩ Hằng - Vĩ Kiên (1986-05-04).

"Kỹ thuật tháo gỡ do đâu? Do sự kích động và phản động. Lấy oán làm ân. Chúng ta mới mở được. ”

Cho nên ngày hôm nay, quan trọng nhất là cái kỹ thuật tu học. Càng tu các bạn thấy càng sai lầm, trì trệ, từ nhiều kiếp chứ không phải một kiếp này. Chúng ta ác vô cùng, nghỉ chuyện hơn thua, nghỉ chuyện ác độc, nghỉ chuyện tranh chấp, nghỉ chuyện phá hoại, giết chóc. Còn phần xây dựng không có bao nhiêu. 

Kể cả hai vợ chồng, có lý luận cho cách mấy, âu yếm cho cách mấy, xây dựng cũng không được bao nhiêu, toàn là sự tranh chấp. 

Thách các bạn không tin tôi, các bạn mỗi khi tranh chấp, ghi một chấm thôi, một ngày các bạn bao nhiêu sự tranh chấp đối với hai vợ chồng, đừng nói đối với chúng sanh. 

Cho nên, chúng ta tu cái phương pháp này tự sửa mình, SOI HỒN, để khai cái luồng trung tâm điển bộ đầu,  phóng lên hòa hợp với Bên Trên, Bên Trên mới chiếu cho chúng ta. 

Chúng ta làm PHÁP LUÂN THƯỜNG CHUYỂN, đem cái nguyên năng sáng suốt của cả Càn Khôn Vũ Trụ chiếu rọi tâm can của chúng ta bổ túc được khai triển phần ô trược tiến hóa thanh lọc tới vô cùng đạt tới sự quân bình giữa hai giới thanh trược như nhau. 

THIỀN ĐỊNH để chi? 

 Để ổn định luồng thanh điển của chúng ta, trụ hóa tiến thăng, mới giải tiến được cái phần tâm linh sẵn có. 

Cho nên cái phương pháp này là gấp rút và rất vắn tắt, để độ cho các bạn. 

Như là tình đời nó nhiều chuyện, nó lôi cuốn các bạn, nó đòi hỏi các bạn trong cái lý tranh chấp, nói được không làm được, mà cũng ráng nói, cũng ráng biện hộ, cũng ráng tranh chấp, tưởng ta là sáng. 

Vì cái sự sai lầm đó cho nên chúng ta bị sa đọa xuống thế gian tới ngày hôm nay. 

Đem cái sáng suốt  phục vụ cái chuyện không cần thiết, cho nên chúng ta bị kẹt. 

Cho nên chúng ta lui về sự thanh tịnh rồi, chúng ta thấy sử dụng lúc nào cũng đúng hết. 

Lời nói không âm thinh, lời nói không văn tự, đó là chơn lý, thay đổi trong tâm. 

Cho nên nhiều khi các bạn nghỉ những lời lẽ rất hay, rất siêu diệu, ngày mai tôi sẽ tác văn rất hay, nhưng mà tới đó nó gom gọn có chút xíu thôi. 

Là vì sao? Vì sự trần trược, không có thể chứa được, cho nên con người đều giới hạn. Muốn học chơn lý qua khối óc con người luôn luôn bị giới hạn rồi, không khai triển được.  

Cho nên chúng ta tu, càng tu càng thấy trì trệ, càng tu càng cần kỹ thuật tháo gỡ. 

Kỹ thuật tháo gỡ do đâu? Do sự kích động và phản động. Lấy oán làm ân. Chúng ta mới mở được. 

Nếu không biết lấy oán làm ân không bao giờ mở được và chỉ kẹt thêm mà thôi. 

Chúng ta chấp nhận, hoàn cảnh nào đưa đến cũng là Thượng Đế đưa đến, Thượng Đế dạy chúng ta, cho chúng ta có cái cơ thể cấu trúc bởi siêu nhiên mà có này, là Ngài kích động và phản động thử tâm chúng ta từ giờ phút khắc để chúng ta tự hiểu, tự thức, tự đi chớ Ngài không có dẫn chúng ta đi nữa. 

Ngài mở trí cho chúng ta là quá hạ mình rồi. 

Chúng ta phải tự đi, cho nên sự cố gắng đó, càng ngày các bạn ý thức được nhiệm vụ của các bạn, thì các bạn sẽ làm một việc cho tất cả mọi việc.   

Các bạn thành đạo, thì những người xung quanh sẽ có hy vọng thành theo cái kỹ thuật các bạn đã thực hành. Cho nên chúng ta không phải ôm những cái lời của Thiêng Liêng, những cái lời của Bề Trên, ca tụng quá mà  bỏ mình cũng không được.  Đã ca tụng mấy ngàn năm rồi. Cả triệu năm rồi. Đấng nào hay thì chỉ có ca tụng không mà không chịu thực hành. 

Cho nên ta cũng phải ăn năn hối cải và làm một cuộc cách mạng của tâm linh, sửa chữa phần sai lầm của chúng ta, phân ra hai khối, phần Hồn là phần sáng suốt liên hệ với Bề Trên, luôn luôn trong từ tốn, phóng luồng điển từ ái cho cái cơ tạng này phải làm việc đứng đắn, khai triển hợp thức hợp thời.