Please wait

Read this article in English

LÀM SAO GIẢI NGHIỆP TÂM

Trích Khóa Học 1 - Vấn Đạo - Tại Thiền Viện Vĩ Kiên, ngày 16/4/1986

Hỏi:  Tâm nghiệp là gì? Tại sao điển có thể giải được nghiệp tâm?

Đức Thầy trả lời: 

Cho nên tâm nghiệp là do tứ quan: Mắt, mũi, tai, miệng thu vô và giữ lấy. 

Cũng như tôi ghét, tôi ghét người đó, tôi giận người đó, tôi thương người đó cũng là nghiệp. Nay trói một chút, mai trói một chút. 

Rồi bây giờ làm sao giải được? Tại sao lấy điển mới giải được?  Điển là cái gì? 

Là hồn của thể xác mà cái hồn thức rồi cái hồn ly khai đi lên, hướng thượng thì không có trói buộc trong sự mê chấp nữa. 

Vì sự mê chấp cho nên tạo nghiệp tâm, khổ.  Như tôi yêu cô đó yêu không được, 

ngủ không được, khổ, ăn không được, ngủ không được.  Thấy chưa? 

Tôi muốn làm ăn phát đạt, làm ăn không được, trói buộc tôi. Muốn làm để làm gì? 

Để mua xe hơi, nhà lầu vì sự tham vọng ở bên ngoài nó trói buộc. 

Nay một chút, mai một chút thành ra cái nghiệp tâm.  Khổ mà không hay. 

Rồi lấy cái gì chứng minh khổ? 

Ông ấy ổng giàu, ban đầu ổng nguyện kiếm 50 ngàn đô la. Bây giờ ổng kiếm 100 ngàn, kiếm tới 1 triệu.  Ỏng cứ chạy hoài, chạy hoài, chạy cuống cuồng trong cái đó mà không có mở ra được. Chỉ dùng điển mới mở được. 

Điển là gì? Tập trung!  Thấy khả năng của ổng là có phải lệ thuộc bởi tứ quan này không? 

Khi mà ổng tu, ổng bị đụng phải trần đời làm cho ổng đau khổ hơn nữa, ổng mới  nói, “ Không, tôi không muốn ngó cái chuyện đó.  Tôi nghe tới cái quán ăn tôi cũng sợ, mà nghe tới cái bar dancing tôi cũng sợ mà nghe tới chiếc xe hơi tôi cũng sợ nữa”.

Lúc đó mới quay vào trong.  Ổng quay vào trong ổng tu.  Ỏng tu thì ổng nói với ai được bởi vì ai cũng làm ăn, ổng tu thì ổng chỉ có thầm niệm mà thôi. 

Chứ đường lối người ta đã khai triển là thầm niệm trong nội tâm, là xét lại sự sai lầm của chính mình.

Cho nên lúc đó ổng dùng cái Phật lý mà niệm Phật. Niệm lần lần nó tập trung. 

Mà nhiều khi không cần niệm Phật, niệm danh của ổng nữa. 

Mà cả ngày cứ nhắc cái danh của ổng, niệm hoài, niệm hoài nó cũng tập trung cái điển nữa.  Khi mà nó tập trung rồi thì thành điển. 

Điển mà nó liên hệ với Bên Trên làm cho tâm của mình nó nhẹ. 

Thay vì ổng hướng ngoại càng ngày càng nặng mà ổng hướng nội ổng thấy càng ngày càng nhẹ. 

Hướng nội là đi lên.  Đó! Điển mới giải được. 

Rồi những người tu Vô Vi tại sao phải dùng điển giải nghiệp tâm? 

Là họ đã bằng lòng ngổi thiền rồi.  Họ Soi Hồn. 

Cũng như cái ông buôn bán kia ổng phải bóp cái óc của ổng, đau khổ dữ lắm, lo đủ chuyện, bực bội ổng mới đi tu. 

Mình soi hồn, ép mình để cho nó khai cái luồng điển ngay trung tim bộ đầu.  Rồi mình còn lấy cái Pháp Luân Thường Chuyển là không biết nói cùng ai.  Thất bại rồi không biết nói cùng ai.  Chỉ hít nguyên khí của Trời Đất để mở cái ngũ tạng ra. 

Thay vì mình bị trói buộc cứ phải theo dõi, theo dõi, theo dõi càng ngày càng buồn. 

“Ui ông chồng tui ổng chửi nặng quá, tui tức. 

Ổng chửi tới cha mẹ tui này kia kia nọ”  

rồi càng ngày càng trói, càng giận, càng buộc, càng tối tăm.  Khổ! Đó là nghiệp. 

Mà bây giờ nó tu rồi, nó làm Pháp Luân Thường Chuyển nó giải ra vì cái hơi đó là thanh khí điển của Càn Khôn Vũ Trụ. Mà cái Soi Hồn này cũng thanh khí điển ở trong nội tạng nó xuất phát ra rồi nó liên hệ với cái điển ở bên trên, lúc đó cái chơn hồn nó mới hội tụ với nó. 

Lúc đó mới kêu bằng giải nghiệp. 

Cho nên những tụi Vô Vi là đã soi hồn rồi, đã làm pháp luân rồi. Bây giờ chỉ một chút xíu nữa là trung tim bộ đầu hướng thẳng trung tâm sinh lực Càn Khôn Vũ Trụ là nó hưởng ngay ở trung tim này. 

Trung tim  này liên hệ với trung tâm sinh lực của càn khôn vũ trụ. 

Cho nên các bạn thấy nó nhói nhói ở đây là cái điểm này tiến tới cái điểm kia. 

Điểm này mà thông là chỉ đi thẳng đi lên mà thôi, không có quẹo qua quẹo lại. 

Còn người đời tu họ không biết. Đặt hình nộm quá nhiều họ lạy ông này tới lạy ông kia.  Vô chùa 15 ông lạy hết 15 ông.  Họ về họ thấy khỏe. 

Khỏe chỗ nào? Các bạn thấy không? Exercise, thể tháo.

Lạy, đứng lên.  Ở nhà họ không bao giờ họ chịu lạy ai hết. 

Vô chùa thấy sợ họ lạy.  Họ làm một hơi vậy về họ thấy khỏe.  Đó cũng là exercise chứ không có độ cái gì hết. 

À, rồi lâu ngày, lâu tháng họ thấy ô.. vô chùa tu nó rảnh hơn.

Ở nhà theo chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ.  Cạo trọc đầu vô chùa tu. 

Ăn chay nó khỏe.  Khỏe chỗ nào? 

Vì hồi trước mình ăn thịt, động loạn bây giờ mình ăn chay không có bạn bè rủ cờ bạc, không có cái gì hết, nó nhẹ là nhẹ chỗ đó chứ không có nhẹ cái chơn thức.

Cái chơn thức là tu Vô Vi mới nhẹ chơn thức. 

Cảm thấy luồng điển rúng động cả càn khôn vũ trụ. Thấy cái tâm thức mình khai mở.  Người ta chưa nói mình cũng đã hiểu được rồi, mấy chục phần trăm mình biết. 

Nguyên ý mình hiểu được.  Thông cảm đối phương là mình. 

Tại sao mình thông cảm đối phương? 

Càn khôn vũ trụ là mình, mình là càn khôn vũ trụ, là một. 

Mà mình bây giờ mình khai triển rồi hòa với càn khôn vũ trụ. 

Hỏi chớ ông đó là gì? Một cái tiểu vũ trụ mà thôi. 

Mình dễ hòa và dễ hiểu, đâu có khó. 

Mình mở ra còn ông kia ổng đóng cụp lại. 

Cho nên người tu Vô Vi nói chuyện với người chưa tu, nói một chặp cái họ thích. 

Vì mình mở ra quen rồi, mình dẫn, mình mở ra thì ông kia ổng được cái ảnh hưởng đó  và cái luồng điển của mình cũng đồng kéo. 

Cho nên Vô Vi là kéo ra chứ không có nhập vô.  Nhập vô là sai, kéo ra là đúng. 

Còn những người tu cao, có luồng điển, căn cơ nhẹ, chư Tiên muốn mượn, được không?  Được. Chư Phật muốn mượn? Được. 

Họ chỉ chiếu trên kia thôi.  Cái căn nó nhẹ. 

Nó ở dưới này nó chịu tu thì ở trên kia nó được dọn sạch. 

Ở trên họ chiếu một chút thì ở dưới này nó rút, nó đứng dậy nó làm việc. 

Mà làm việc thanh cao chứ không phải làm việc hổn ẩu. 

Không có kêu bằng tăm tối.

Đó, cho nên người tu Vô Vi nhẹ cái chỗ đó dù trước khi tôi chưa chết, tôi chưa xuất hồn được mà gặp tai nạn có những vị đó rút tôi đi.  Dễ hơn những người mà chưa biết tu, chưa biết cải tiến nội tạng.  Còn cái phương pháp công phu này là cải tiến nội tạng thì nó ở tầng số khác, người ta dễ cứu mình hơn. 

Còn những người kia nó khó lắm, hắc bạch không phân minh nó không có đường lối thì có thể tan hồn tan xác là vậy.