Please wait

Read this article in English

QUY NHỨT RỒI QUY THỨC

Vấn Đạo tại Thiền-Viện Vĩ-Kiên – Khóa 4 – Ngày 12.06.1986

Hỏi: Quy Nhứt rồi Quy Thức?

Đức Thầy Đáp:

Cho nên chúng ta đang tu cái phương pháp này :

Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định là để QUY NHỨT. 

Ba giới Thượng, Trung,  Hạ, quy nhứt nhiên hậu mới tới chỗ quy thức.

Chúng ta đang thực hành Soi Hồn để làm gì? Mở bộ đầu.

Pháp Luân Thường Chuyển để gì? Khai thông ngũ tạng. 

Thiền Định để làm gì? Để phẳng lặng trở về quy nhứt, nhiên hậu mới quy thức. 

Cho nên các bạn sau khi thiền rồi, các bạn mới cảm thấy rằng sao tôi nhẹ nhàng, sao tôi cảm thấy sung sướng, sao tôihồi trước thích đi coi hát, thích đi chơi, thích đi rong ở ngoài đường, bây giờ lại tôi không thích, tôi muốn trụ một chỗ. 

Trụ một chỗ để tìm cái gì?

Tìm trở lại với sự thanh tịnh của chính tôi, lúc đó là cái thức nó mở rồi.

Nhờ cái quy nhứt này, dẹp bớt động loạn, rồi thanh tịnh nó mới quy thức. Nó mới biết rõ Trời là ai? Phật là ai? Tiên là ai? Ma quỷ là ai? Nằm ở đâu? Nằm ở trong nó mà nó không hay. 

Cho nên nó quy nhứt rồi nó thấy ba cõi Thiên, Địa, Nhơn, cũng đã và đang quy nhứt, mà chúng ta cái ôm Tiểu Thiên Địa quy nhứt này mà chia năm sẻ bảy... ngồi đó nghĩ bậy nghĩ bạ, cống cao, ngã mạn, 

đủ chuyện, lung tung, không có giải quyết được là tại vì chưa quy nhứt. 

Mà ngày nay chúng ta mượn được cái pháp này ta quy nhứt, lúc ta nhắm mắt, đầu rút rồi, quên hết thế sự. 

Vì vốn chúng ta là không, mà chúng ta nhắm mắt là ta quên hết là ta quy không, là trở về cái không.

Lúc sơ sanh giáng lâm xuống thế gian, các bạn là người vô tư, giáng lâm xuống thế gian, không có ghét ai, không có giận ai, mặt mày tươi tắn ai thấy cũng ẵm cũng thương cũng mến, mà  bây giờ có kẻ thương, người ghét.

Đó, thì chúng ta mới trở về cái quy không đó, là trở về lượm lặt lại cái vốn chúng ta đã mất từ lúc chào đời tới bây giờ, cư trần nhiễm trần, thâu thập chuyện ở bên ngoài đem vào trong mà thôi. 

Thì càng ngày đem vào trong thế nào? 

Tưởng là để thu xếp và xây dựng? Không! 

Bỏ đống đó, thành ra càng ngày rước rác càng nhiều, ham muốn, dục tính nó càng ngày càng gia tăng, nó đòi hỏi, dâm tính nó càng ngày càng gia tăng, nó đòi hỏi, nó lôi cuốn Chủ Nhân Ông đi lơn tơn ngoài đường không có mục đích, mà nghe nói, nghe cái gì cũng thích, nghe cái gì mới cũng thích, mà té ra toàn là đồ cũ không.

Tất cả càn khôn vũ trụ có cái gì mới đâu. 

Nói văn minh cái này mới, cái kia mới, không có mới. 

Các bạn có cặp mắt, các bạn thu hình được rồi đó, nhìn cái nhớ cái mặt ông đó rồi. 

Đi đâu cũng biết rồi, ông đó gian dâm, ông đó khôn ngoan, ông đó thiện, ông đó ác, biết rồi. Nhìn cái nó thu vô rồi. 

Đó, bạn có cái máy thu hình từ lúc chào đời tới bây giờ. 

Đó, rồi bạn có cái máy phóng hình mà không thấy, bạn diễn tả ra, người ta thấy hết hình rồi: 

“Ê, tôi gặp cái ông đó như thế này, thế này, thế này.”

Nói ra, diễn tả rồi. Mà cái gì để nhận thức cái đó? 

Cái gì làm cái máy huyền vi? Là cái thức. 

Cái thức của các bạn là cái máy huyền vi, cái ti vi của ông Trời, thấy rõ không? 

Khi mà các bạn thâu vô rồi, các bạn biết: à, cần thâu cái này, để chi? 

Để dòm thử cái gì tương ứng ở trong này mà tôi thâu được cái kia, đó, là các bạn sẽ khôn. 

Tôi dòm, tôi thấy cái cảnh kia tôi thích thì tôi trong này có cảnh không? 

Tôi có, tôi phải tìm cái cảnh ở bên trong tương ứng với bên ngoài. 

Té ra hai cái hòa là một, nó mới xây dựng cái thức, nó mở tâm ra, té ra tại sao tôi vì cái ngoài mà động. 

Bây giờ tôi không vì cái ngoài mà động, tôi trở về với chính tôi, thì tôi sẽ có tất cả những cái gì bên ngoài đã và đang có.

Cho nên trong đạo, người ta dặn: “ Cái chuyện ngoài tai, ta để ngoài tai”. 

Cảnh bên ngoài ta để bên ngoài, mà ta xét được bên trong rồi chúng ta mới quán thông: Bên ngoài cũng đau khổ như chúng ta.

Hỏi chứ cái cây thông giữa trời nó đang chịu đựng lạnh nóng mà chúng ta chịu đựng không được, nó cũng vẫn kham khổ, nó chỉ đứng một chỗ và tuân lịnh để phát triển đi lên tới vô cùng. 

Thì cái thanh khí nó được cứu rỗi, được cái pháp luân của cả càn khôn vũ trụ rút nó tiến hóa mà chúng sanh nào đâu có biết!

Nói : “Ồ, cái cây này đẹp quá, tôi lấy cảnh tôi làm picnic, tôi ở đây tôi ăn chơi”, nhưng mà tôi thiếu thanh tịnh, tôi không có hòa đồng với nó.

Tôi thấy nó là tôi, tôi mới thấy rõ cái lời than thở của nó, tới bước vào chỗ cằn cỗi, da nhăn, mặt nứt cũng như chúng ta, rồi cái gì là quan trọng ở chỗ đó? 

Trung ương tâm thức của nó là quan trọng.

Nó hướng thượng, nó được bên trên chiếu, chiếu quán cho nó rồi bên dưới cũng ủng hộ cho nó thăng hoa rồi lúc đó mình mới nhìn ra té ra :

“Thiên sanh nhơn hà nhơn vô lộc, địa sanh thảo hà thảo vô căn”,

có con người nào mà không có miệng hút nước, không có miệng để ăn, không có miệng để nói, mà không có cái cây nào mà không có rễ? 

Cọng cỏ cũng có rễ để sống.

Thì cái thức bình đẳng của chúng ta lộ ra, khai mở ra, chúng ta thấy té ra nó cũng là huynh đệ đang sống trong nhịp thở của càn khôn vũ trụ. 

Cái thức của chúng ta càng ngày càng mở tới. Chứ nếu chúng ta quy nhứt được rồi thì quy thức. 

Quy nhứt được rồi thì các bạn ví bạn thì ví tất cả mọi người cũng một thứ mà thôi, thì huynh đệ tỷ muội của chúng ta cũng một thứ. 

Quanh co cục cựa quẹo qua quẹo lại, bất chánh rồi mới đi tới sự chơn giác và buông bỏ mới thẳng rẳng tìm, thẳng rẳng một đường tiến hóa.

    Cho nên trên núi có cây ngay, ở thế gian không có người ngay, vì chúng ta học cái bài quanh co tại thế gian, ô trược tại thế gian, rồi ngày hôm nay chúng ta thức tâm, chúng ta thấy rằng tôi có cái trung tim bộ đầu là ngay thẳng nhất. Tôi đem cái gì công khai ngay chỗ đó rồi hướng thượng, hướng thẳng lên trung tâm sinh lực càn khôn vũ trụ, tôi thấy tôi mở tâm, mở trí và tôi không bao giờ bị kẹt nữa. 

Phải đi thẳng một đường không bị kẹt đâu. Rồi tôi trở lại tôi xét, tôi đã có thật thà với chính tôi chưa, vì tôi sống ở trường đời, cái gì tôi cũng che dấu hết. 

Tôi có ba đồng tiền mà họ hỏi tôi, nói tôi không có, bởi vì sợ ăn cướp bởi vì tánh chất của con người không ngay ngắn, cướp giựt, lấn áp.

Cho nên làm cho tôi sợ, thành tôi dấu. 

Đó, chúng ta mới chứng minh là trên núi có cây ngay, ở dưới thế gian không có người ngay là vậy.

Cho nên chúng ta tu, tại sao ngồi thẳng rẳng, cái lưng ngay thẳng như vậy? Vì cái vũ trụ xương sống của chúng ta liên hệ với vũ trụ.  

Chúng ta thẳng rẳng một đường thì tiến hóa đi lên, mở tâm, mở trí, lúc đó chúng ta mới thấy cả ba cõi.

Khi mà chứng đạt thanh nhẹ, tam huê trụ đảnh rồi mới thấy cả ba cõi. 

Thấy cái cõi địa ngục ở đâu? 

Địa ngục trần gian là thể xác của chúng ta đây, một cái địa ngục để giam phần hồn tối tăm, ngoan cố, có chứ!

Nếu xuống một chút nữa thì có rồi. Không lối thoát, mất nhân quyền, mất nhân phẩm, không có phát triển được.

Ở thế gian chúng ta làm tội, đã mang cái xác này là tội rồi mà bị ở tù là mất tất cả nhân quyền, quyền công dân cũng mất luôn. 

Còn một cái phần hồn phạm tội thế nào? Nó càng mất nhiều nữa. 

Nó chỉ ở trong bóng tối và không bao giờ hưởng được ánh sáng. Cho nên than khóc, bực bội vô cùng.

Rồi chúng ta tu, bây giờ nó mở lần lần lần lần, chúng ta thấy rằng địa ngục trần gian là cái xác tôi đang giam tôi, bây giờ tôi thoát ly cái địa ngục trần gian này là tôi phải nhờ cái kỹ thuật nào tôi mới đi tới đó? 

Tôi nhờ sự thanh tịnh. 

Mà muốn có thanh tịnh thì tôi phải buông bỏ sự tranh chấp, sự lo âu 

vì xác này không phải cái xác của tôi, xác của Thượng Đế cho tôi mượn, 

mượn cái gậy này để tôi tiến hóa, mượn cây gậy này để xây cái thức của tôi!

Đó ngày hôm nay tôi tu, tôi quy nhứt rồi lúc đó tôi mới quy thức. 

Quy thức là tôi đụng tới phải một cái trình độ nào, tôi được quán thông cái trình độ đó liền.

Những người nào tới chửi tôi, tôi thấy rõ bịnh căn của họ đau khổ, tôi chỉ dùng từ tâm cứu độ họ thay vì tôi chống trả và khích họ, vì họ không có chết, họ có quyền xây dựng cho chính họ tiến hóa. 

Tại sao tôi không chỉ đường cho họ? 

Cho nên khi tôi quy thức rồi tôi mới thấy rõ cái khả năng từ bi của chính tôi, và tôi sử dụng cái đó để tôi học từ bi và thực hiện từ bi, thấy không? 

Thì càng ngày các bạn càng tu càng đi tới, càng nhẹ nhõm, càng thấy rõ nguyên căn của chính mình không phải là người phàm, không phải là loại ô trược, không phải là người tranh chấp, không phải là kẻ sân si… 

Mà tại sao chúng ta lại bước vào cái con đường si mê và tạo sân si như vậy?

Tình dục là gì? 

Là sự cô động của sự tăm tối và chúng ta khai thông bộ đầu rồi, tam giới quy nhứt rồi thì cái phần đó nó hòa cái thanh điển của Bên Trên thì Bên Trên rút nó đâu còn cô động, dục tánh không có nữa. 

Rất rõ ràng, chúng ta thấy. 

Cho nên ngày hôm nay chúng ta làm việc cho ai? 

Làm việc cho chính ta, khai mở những khả năng sẵn có của chính ta. 

Những sự vọng động tham muốn không cần thiết quá nhiều, chúng ta gạt bỏ nó đi, với một kỹ thuật nào? 

Dùng ý niệm Nam Mô A Di Đà Phật để thấy chấn động lực nó mở cái thức hòa đồng, trong, ngoài là một, lúc đó mới sống trong nhàn hạ tai thế. 

Và hằng ngày ngày giờ giờ khắckhắc ăn năn tội lỗi của chính ta và ta tự tu, tự tiến mới thấy rõ ông Trời là ai mà ta là ai? Ma quỷ là ai? 

Động lòng ở thanh giới, tam thanh nó hóa độ chúng sanh, cứu độ chúng sanh không ngừng nghỉ.

Chúng ta học cái ý thiển lành đó mà thực hành cho đến đích. 

Cho nên phải quy nhứt trước rồi quy thức sau. 

Không có quy nhứt, không có quy thức.

Các bạn thiền để chi? Để quy thức! 

Như ngày hôm nay các bạn đã thiền và đã bỏ lộ phí đi đến đây để chi, để làm gì? Để quy thức, để cái đầu óc các bạn tới muốn hiểu, hiểu cái gì đây? 

Rồi đụng chạm, đụng tới tôi rồi tôi mở ra, các bạn mới thức. 

Chúng ta họp lại rồi chúng ta mới có cơ hội thức. À, thức để làm gì? Thức để chúng ta thấy an tâm hơn và chính tôi tự đi và tự hành mới đạt pháp. Không còn sự mê muội và không còn sự mê tín do sự thanh tịnh của tôi phán xét, tùy theo trình độ sẵn có của mỗi hành giả, và tự tu tự tiến.