Please wait

Read this article in English

Vấn Đạo – Khóa 3 – Thiền-Viện Vĩ-Kiên – Ngày 12.06.1986

Chết rồi, phần hồn sẽ đi về đâu?

Hỏi: Khi tu Vô Vi mà chưa đạt đến mức nào hết mà rủi lỡ nữa đường mà chết thì không biết cái phần hồn đi về đâu?  Xin Thầy giảng cho được rõ cái phần hồn sẽ đi về đâu.

Đức Thầy trả lời: 

Cho nên muốn biết phần hồn đi về đâu, bây giờ phần hồn đang quản lý cái xác này mà chưa biết, bây giờ muốn biết cái chuyện phần hồn sẽ đi về đâu? 

Cho nên chúng ta trở về tu để thấy rằng, phận sự và nhiệm vụ chúng ta đang phục vụ cái thể xác này, là cái tâm thức các bạn đang phục vụ cái thể xác này, đang giải tỏa những cái phiền não sái quấy mà chính bạn đã thu lượm vô, làm cho Chủ Nhân Ông bất ổn, là cái vía, thấy chưa ? Cái vía nó hướng ngoại, nó chỉ thâu vô thôi mà cái hồn thì thọ lãnh cái nghiệp.

Cho nên chúng ta tu đây rồi lần lượt chúng ta mới khám phá ra, té ra sự rác rến động loạn này không phải tôi, những phần lệ thuộc của tôi, mà do tôi phóng túng nó, tôi thả lỏng nó và tôi không kìm chế nó, cho nên nó làm bậy, ngày nay tôi phải lãnh đủ sự kích động của ngoại cảnh. 

Thì bây giờ tôi phải giải quyết chuyện này bằng cách nào ? Tôi phải lấy từ tâm quán độ nó, để cho nó thấy rõ rằng nó còn có thể đi lên nữa chứ không có giới hạn bao nhiêu đó mà hướng ngoại để tranh chấp làm gì! Cho nên nó bằng lòng nghe Chủ Nhân Ông, lúc đó nó rút lui về hướng thượng, đồng đi với Chủ Nhân Ông tầm đạo, mở chân lý cho nó tự thức.

Cho nên các bạn nói tôi tu nữa chừng, rồi tôi chết, rồi tôi sẽ đi đâu? (Thầy cười) Ngày hôm nay các bạn ở cái thể xác này thì ngày mai mà chính bạn liệng bạn vô hố sâu thì ở hố sâu, mà bạn sửa cho nó thanh nhẹ rồi, bạn ở được chỗ cao. 

Cho nên chúng ta tu, là chúng ta bỏ động tìm tịnh, không còn sự hoang mang, nói tôi tu nữa chừng rồi tôi chết rồi tôi đi đâu? Bạn đi theo trình độ của bạn mà thôi. 

Đó, bạn biết làm phước thì bạn sẽ giáng lâm luân hồi trong cái gia cang phước đức để sống và gia cang đó lại có số người tu khá hơn bạn, dẫn dắt bạn tu lên, thấy chưa? 

Cho nên bạn có trình độ cương quyết, giải thoát, xây dựng ý chí tới vô cùng thì bom nguyên tử xuống, bạn cũng đổ bộ lên trên chỗ thanh tịnh vì ý chí của bạn là bất diệt và bạn thấy rõ hồn bạn bất diệt, tại sao bạn còn lo âu tương lai tôi sẽ đi đâu? 

Khởi điểm tốt, gặt hái tốt, khởi điểm xấu, gặt hái xấu. Bây giờ, ngay bây giờ tôi phải xây dựng những khởi điểm tốt để tương lai tôi sẽ đổ bộ nơi chỗ tốt. 

Ngay bây giờ đây, các bạn hằng ngày mà đi nói xấu người ta, các bạn chỉ gặp mặt họ là các bạn sợ rồi, thấy chưa? Mình khởi điểm xấu, mình gặt hái xấu, làm cho mình loạn tâm mà mình chỉ nói cái tốt của mọi người và xây dựng mọi người và chúng ta thấy rằng ta có cái kỹ thuật để chỉ cho mọi người tự thắp đèn lồng để tiến hóa thì cái từ tâm đó nó không bao giờ làm cho chúng ta giao động vì chúng ta không kích động bất cứ một ai. 

Chúng ta thương yêu, chúng ta thấy một gia đình, không có hai nữa. Bao nhiêu tỷ người ở thế gian chứ một khuôn mà thôi, mắt, mũi, tai, miệng và ngũ tạng như nhau, kể cả con thú cũng vậy. 

Cho nên sự thương yêu của chúng ta tràn ngập cả càn khôn vũ trụ. Rồi hỏi các bạn sẽ ngự vào đâu ở tương lai? Các bạn hiểu rồi, tôi sẽ vị tha, tôi sẽ ở trong cái ngôi vị thương yêu và xây dựng. Sanh tử luân hồi không đến với bạn nữa.

Trong sanh có tử, trong tử có sanh, bạn thấy rõ rồi : Định luật sanh, trụ, hoại, diệt, hồi sinh. Cây cối lớn, già, lụn tàn rồi hồi sinh mọc ra cây nhỏ, luôn luôn liên tục trong chu trình tiến hóa, cho nên lúc nó toàn tịnh, toàn thanh thì nó mới hòa tan trong Đại Hồn và làm đại sự không ngừng nghỉ cứu độ chúng sanh.

Cho nên tùy nơi trình độ của mọi hành giả mà hành giả biết nung nấu điều này thì sự tiến hóa sẽ đạt tốt ở tương lai. Hạnh hy sinh cao chừng nào, sẽ đạt cái thức sáng suốt chừng nấy. 

Hy sinh những gì? Hy sinh những tánh hư tật xấu sẵn có của các bạn đi là đủ đắc quả rồi. 

Nếu ôm cái tánh hư tật xấu thì các bạn tu một triệu kiếp nó cũng vậy đó thôi. Chúng ta hy sinh cái tánh hư tật xấu, cái tánh mê chấp, cái tánh ngại nghi, không chịu tự thức để đi, là tạo loạn động cho nội tâm mà thôi.