Please wait

Read this article in English

Tình Mẹ (II)

( Trích Sách “Nguyên Lý Tận Độ”,  Tác Giả: Thiền Sư Lương Sĩ Hằng – Vĩ Kiên)

Tinh cha mẫu huyết che chở hình thành thân xác, hấp thụ dưỡng khí Trời Đất, lớn dần trong định luật hóa hóa sanh sanh. 

Nhớ lại lúc chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, thương nhớ sự chịu đựng và đau đớn của mẹ hiền mà quý trọng và muốn nối lại sự âu yếm giữa mẹ con.

Càng khôn lớn thì càng thấy rõ mối tình mẫu tử không bao giờ cắt đứt được.

Lúc nào cũng thương nhớ và quý trọng sự nhịn nhục của mẹ hiền, phần tuổi càng ngày càng chồng chất trong cảnh già nua và cô đơn vì vắng bóng các con thương yêu. 

Người con biết tu sửa lại muốn được gần mẹ hiền đã sanh thành.

Với bàn tay huyền diệu của mẹ hiền đã từng nâng niu và phục vụ người con sơ sanh của Trời Phật đã ân ban, không khác gì mái nhà chịu đựng nắng mưa để nuôi dưỡng con trưởng thành và cầu nguyện cho nó thành tài và hạnh phúc.

Bất cứ giá nào cũng bảo vệ con mình trong tình thâm ấm áp, lượng từ bi sẵn có của người mẹ hiền lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ và đùm bọc bất cứ sự hiểm nghèo nào từ đâu xảy đến.

Lúc nào mẹ cũng bằng lòng chết để cứu con mình.

Tình thương âu yếm cao dày của một hiền mẫu không có bút mực nào

tả cho hết.

Người tu nhìn mẹ thấy lượng từ bi của Chư Phật hiện từ trong cặp mắt mẹ hiền, khi tái ngộ không biết nói gì hơn, chỉ nhìn nhau mà rơi lệ.

Trực nhìn lại cảnh chiến tranh ly tán, kẻ ở người đi, sự âu yếm giữa mẹ con đành tạm xa cách. 

Trong hoàn cảnh xót thương bơ vơ xứ người, con lại càng nhớ nhung tình mẹ yêu dấu, lúc nào cũng xúc động trong nhớ thương.

Càng nhớ mẹ hiền, con lại càng muốn tu. 

Đêm đêm có cơ hội tu, cầu nguyện cho mẹ hiền được bình an và mạnh khỏe.

Tấm lòng hiếu thảo lại có cơ hội dâng lên phụng dưỡng mẹ hiền.

Cố gắng tu để sớm nối lại mối tình hóa sanh của Trời Đất.

Cuộc sống của một hành giả tại mặt đất không khác gì bức tranh tuyệt đẹp hằng ghi chép của Trời Đất.

Ôi thắm thía và rạng rỡ với biết bao tình tiết tốt đẹp ẩn tàng trong nghĩa

cử của người mẹ hiền, từ thời chiến tranh cho đến lúc thái bình, nhìn nhau trong nguyên lý của Trời Đất cảm động và rơi lệ.

Thương quá là thương! 

Lời Nhạc:
Con yêu, Nhớ Mạ....

Nhớ Mạ tà là từ giờ... tà là từ giờ