Please wait

Read this article in English

Trích Băng Giảng “Đoạn Đường Tu Học”, Montreal, 29.05.1983

Cho nên người tu không phải rằng tôi nói tu là tôi tu được!

Như là tôi đối với xã hội, như các bạn đi ra làm ăn này kia kia nọ…, 

các bạn không có trật tự, ông chủ không có phát lương! 

Trước hết, các bạn có nghèo gì nghèo cũng phải bận cái áo sạch sẽ, áo lành, chứ bận cái áo rách, áo vá vô thì ông chủ ổng hổng mướn rồi!

Ở chế độ bây giờ, không phải là thiếu vật chất, thì phải đàng hoàng.

Mặt mày mình phải đàng hoàng sáng suốt thì chủ nó mới phát lương! 

Còn hổng có trật tự hổng có hòng gì có đâu! Một chút đó để thấy… 

Thì chúng ta trở về gia cang của chúng ta, đâu đó phải lập lại trật tự, rồi cái tu của chúng ta mới trật tự trong nội thức

Bên ngoài chút xíu công chuyện mà hổng có trật tự, ăn cơm mà không biết rửa chén, thì đâu có làm cái gì được! 

A… cho nên mình đừng có tạo cái cảnh tê liệt, mà trong lúc mình có thể làm được! Tránh nặng tìm nhẹ, rồi làm sao phát triển? Cái gì cho nó ra cái nấy, không có nói ẩu, mà không có làm ẩu được! 

Chúng ta thấy rằng cái chuyện nhỏ, nhưng mà cái nhỏ không làm được thì cái lớn kể như bỏ! Có phát họa bao nhiêu đi nữa, rốt cuộc cũng là thất bại. Cái chuyện làm nó phải từ từ đi đến, và trong trật tự, chứ không phải ngoài trật tự. 

Việc nhỏ các bạn không làm được thì việc lớn miễn bàn. Cho nên luôn luôn người ta thử: bước vô một cái hãng, người ta giao cái việc nhỏ cho mình, coi thử mình chê không? Chịu làm không? Trật tự không? Rồi nói chuyện lớn. 

Chứ người ta không bao giờ đem mình lên ngồi trong cái ghế lớn mà trong lúc việc nhỏ mình không biết làm, thì làm sao mình quản lý được tất cả một cái cơ sở? Nói là phải làm, phải làm cho kỳ được, thì cái người đó là món quà quý của xã hội, của quần chúng, và tu học nó cũng là món quà quý của chúng sanh.

Cho nên cái chuyện tu nó là vô cùng, mà ở các nơi các bạn đã và đang học tu mà không hay. Nói “tôi phải tìm cái pháp, phải tìm cái pháp…”, pháp này cũng tìm rồi pháp kia cùng tìm, rồi đổ thừa cho pháp, không có biết đổ thừa cái sự mất trật tự của chính mình, sự ngu muội tăm tối của chính mình! Con người mất trật tự, làm con người không xứng đáng trong con người, thì luôn luôn nó tạo cái lộn xộn, không rành mạch, không rõ rệt.