Please wait

Read this article in English

Làm Sao Giải Nghiệp Chướng?

Đức Thầy Lương Sĩ Hằng – Vĩ Kiên thuyết giảng tại Dallas, 8 tháng 11, 1987.

Nghiệp chướng do đâu mà ra? 

Do mất quân bình, anh hiểu không? 

Hồi đó anh chiến đấu, anh nghĩ địch nó ác lắm,  anh phải làm sao thắng nó, thì tự nhiên anh cống hiến về cái trược. Đối phương đánh anh là trược, mà anh tiến về trược đó thì nó hút anh, tự nhiên anh mất quân bình.

Cái tâm anh lúc nào cũng thổn thức. Muốn diệt đối phương để mình đạt được cái gì? Rốt cuộc mình chưa thấy rõ là cái quyền năng quân bình của mình mới là giải quyết cho hai bên. Phải không? 

Cho nên ngày hôm nay anh bắt được cái pháp này là anh trở lại trật tự quân bình cho chính anh, trong cái nguyên ý Nam Mô A Di Đà Phật. Anh nhớ anh dùng, co lưỡi, răng kề răng, anh niệm Nam Mô A Di Đà Phật là anh uống thuốc linh đơn để trị cái tâm bệnh anh trước hết, thì cái nghiệp chướng nó không có phát triển.

Khi anh niệm Phật cho nó điều hòa hết, ý niệm Nam Mô A Di Đà Phật và nghĩ toàn thân đang đồng niệm như anh, là lục căn lục trần. Bởi vì cái thể xác của anh không phải một mình anh, cái hồn của anh là chủ nhưng mà lục căn lục trần, nó làm việc với anh cũng như 12 ông thánh sống vậy đó. há, thì ở trong đó, tim, gan, tỳ, phế, thận, một bộ phận 250 vị tỳ kheo, tổng cộng 1250 vị tỳ kheo nó đang theo anh. Mà anh hướng thượng thì nó mới tiến hóa, nó lại được nhẹ nhàng, mà anh hướng hạ về tranh chấp thì nó ùn ùn nó đi theo anh. Mà càng ngày nó cũng như là nó xỏ mũi và nó kéo anh đi ra và sự tranh chấp mà không có lợi cho anh và không có lợi cho ai hết. Anh thấy chưa?

Bây giờ anh trở lại cái nguyên ý của Nam Mô A Di Đà Phật đó anh thấy cái chấn động lực của cả càn khôn vũ trụ nó quan trọng. Nếu mà càn khôn vũ trụ không có sự chấn động lực thanh nhẹ thì chúng ta không có ánh sáng được. Anh dòm cái đèn này nó hai sợi dây nó đụng nhau là chấn động mạnh lắm, nó phát ra ánh sáng, anh thấy chưa? Nó mới thu hình được, thấy không?

Mà trong này hai sợi dây của anh nó bị lạc đường, thì anh cảm thấy cực khổ ghê lắm, Nó đau, anh chạy theo cái đau, nó vui, anh chạy theo cái vui, mất quân bình. Vui buồn một thứ, anh mới quân bình. Chết sống một thứ, anh mới là anh hùng chánh nghĩa, anh thấy cái chết cũng như cái sống. Bây giờ anh đang đây, anh đang mang cái nghiệp nặng là anh tiến hóa về tâm linh. Nó đau với chính mình nè, anh chán đời anh đi đâu? Phải trở về tâm linh không? 

Anh trở về tâm linh, lúc đó anh gặp chị Kim, chị Kim nói có mấy câu, anh chấp nhận, anh trở về với tâm linh đó! Và anh phải tiếp tục trở về với tâm linh là niệm Phật và cái chấn động lực Nam Mô A Di Đà Phật: Nam là lửa, Mô là không khí, A là nước, Di là phát triển, Đà là màu sắc, Phật là linh cảm, thì chấn động lực trong cái cơ tạng của anh được điều hòa lại là anh trị cái tâm bệnh anh. Khi mà tâm anh điều hòa rồi đó thì cái thân anh đó, phải bớt bệnh. Anh là người y sĩ gần nhất và duy nhất cho cái thể xác này, nếu mà cái ý chí của anh tiến tới vô cùng thì cái sự đau đớn này đâu có nghĩa lý gì!

Lúc anh ra trận, anh nói rằng: “Dù cho chết một nữa thân, tôi cũng phải diệt địch”, phải không? Nhưng mà trong khi mà đau nữa thân rồi, nếu mà anh than về cái đau, làm sao anh biết cái hồn? Mà cái hùng khí anh lúc đó nó vương lên mà bây giờ anh hiểu được cái phần hồn thì anh xử dụng cái hùng khí củaanh trở về giải thoát, về, anh mới thấy là anh tha phương cầu thực từ bao nhiêu kiếp luân hồi tại thế. 

Anh ăn mấy con thú, anh thấy sự đau khổ của nó, nó muốn hy sinh để trở nên làm con người, cọng rau thụ trãm bá đao nó cũng muốn hy sinh được làm con người, mà chúng ta con người có cơ hội làm Tiên, làm Phật. ÔngPhật là con người thành đó. Thì bây giờ tại sao người không thành? Là vì người ôm nghiệp chướng, nghiệp tâm. Nghiệp tâm là thù hận, ghen ghét, mê chấp nó tạo thành nghiệp tâm, càng ngày càng bành trướng làm cho cái tâm anh bất an rồi làm sao anh phát triển. 

Bây giờ anh niệm Phật cái nó mở ra. Cái chấn động lực, nó, kim ra kim, mộc ra mộc, thủy ra thủy, thổ ra thổ, nó điều hòa. Nó liên hệ với càn khôn vũ trụ là một ; anh thấy anh với càn khôn vũ trụ là một. Anh không có nguyên khí của trời đất anh làm sao anh sống ? Tất cả mọi người trong này không có nguyên khí của Trời Phật, làm sao sống? Mà không có tình mẹ trong mình làm sao sống? Nghĩa là không có Dollar. Kim mẫu, kim mẫu đó, Dollar đó. Dollar mua cái này, cái kia, cái nọ, là tình thương yêu của người mẹ. Con muốn gì mẹ phục vụ đó, anh thấy không ?

Khi mà anh hiểu được nguyên căn của mọi sự và anh quán thông rồi, anh mới trở về ổn định, anh thấy mọi người là anh. Anh nhờ cái nghiệp thân này anh mới có cơ hội tiến hóa về tâm linh và anh mới có cơ hội trở về nguồn cội, tương lai anh sẽ được nhìn mặt Cha Mẹ thật của anh ở trên Trời. Anh đâu phải người ở đây chế được đâu. 

Thấy là anh bị tàn tật, bị nhức chân mà kêu chế ra một người như anh đó, có cái hãng nào mà thầu được không? Không có một người khoa học, bác học nào có thể chế anh được hết! Thì anh mới thấy anh là vô cùng, và anh là bất diệt nhưng mà bài học anh phải học. 

Trước kia mình có làm cho người ta đau, bây giờ mình đau là đúng rồi. Trước kia tôi có gạt tiền người ta, bây giờ người ta gạt tôi là đúng rồi, tôi không có gì phải lo, phải không? Tôi không sống ở cảnh này, mai tôi sống ở cảnh khác. Nhưng mà tôi biết cái hồn tôi bất diệt, tôi không có lường gạt ai, mà tôi không có lường gạt tôi nữa. Chính tôi là người đã lường gạt tôi nhiều, tôi xử dụng hùng khí sai. Tôi tưởng là hùng khí của tôi có thể diệt tất cả đối phương nhưng không! Chính tôi là người đã diệt tôi rồi. Bây giờ tôi trở về với tôi là tôi sống động, tôi cứu tôi và cứu người, hai người được cứu thay vì hai người sẽ chết. Cái nào lợi hơn? Anh xử dụng hùng khí thăng hoa về cõi Trời, về càn khôn vũ trụ. Tam giới, thượng, trung, hạ của anh thống nhất rồi, thì tôi hỏi anh giải được nghiệp tâm chưa? Sung sướng vô cùng.

Anh thấy con người đi trong rừng tối sai lầm mà còn đem lại sự chém giết lẫn nhau, mà giết luôn cả mình nữa. Chính mình gạt mình rõ ràng. Cho nên cửa địa ngục đóng mà cứ đâm đầu đi xuống là mình giết mình, do cái tánh nóng. Tánh nóng nó tạo sự ngu si, dần độn, tự hại mình mà không hay. Cho nên ở thế gian này chưa có ai người nào thấy rõ cái tội của họ và chưa có người nào đặt được cái luật trời. 

Mà ngày nay tôi giảng cho tất cả biết hồi nãy đó, luật Trời giáng lâm đã cho chúng ta một phép lạ là cái thể xác này. Ôm cái thể xác này đầy đủ luật kích động và phản động để có cơ hội thức tâm, cũng nhờ cái xác này. Lúc trẻ hùng mạnh lắm, rồi lúc già, thôi, thôi, cái gì cũng thôi. Cũng Ổng chứ không ai hết, mà lúc kia thì Ổng nói:  « Tới đi mầy, tới đi, tới đi, tới đi ». Rồi bây giờ Ổng nói:  « Thôi đi mầy, thôi đi mầy ». Cũng là Ổng, thấy chưa? Cho nên mình hiểu cái luật rồi, mình nắm vững cái luật và mình đứng trong cái vị trí trung dung để thăng hoa, mới thật sự là giải nghiệp chướng. Đối với gia đình, đối với con em, mình thấy rõ đường của chúng nó đi như vậy, nó phải đi, rồi nó thức. Mà mình làm gia trưởng, mình làm cha mẹ, mình phải gây một cái gương lành sống động hướng về tâm linh để  cho các con nó thấy rằng còn một cõi thoát, Đó là điều may mắn nhất và hạnh phúc nhất cho gia cang nào biết tìm về nguồn cội. 

Chúng ta không phải là chỉ có cha mẹ thế gian. Cha mẹ thế gian tượng trưng, đó là bài học để cho chúng ta có cơ hội thức tâm để tiến hóa mà nhìn lại cha mẹ thật, cả hàng tỷ năm không gặp, biến dạng hết trọi rồi. Bây giờ nói tới ông Trời, kẻ ghét, người thương là vậy. Nhưng mà khi tới cái cơn đau khổ, cô đơn rồi, mới kêu : « Trời ơi !» trong đêm thanh vắng. Đó, những chiến sĩ ở biên cương cũng vậy, mang súng đi rầm, rầm, rầm, rầm, mà tới cái giờ mà cô đơn, lạc rồi, ngồi đó mới kêu : « Trời ơi ! » một tiếng trong thanh vắng…. Lúc đó mới biết Trời trong tâm, nhưng mà Ông Trời không bao giờ xa chúng ta. Ông Cha ta không bao giờ xa chúng ta, Mẹ ta không bao giờ xa chúng ta, ở trong ta! Có cái xác là có Mẹ rồi, có tình thương rồi. Cho nên ngày hôm nay, chúng ta phát giác ra cái đó chúng ta phải tận dụng cái khí giới tình thương để đối đãi giữa con người và con người. Giữa tình người với nhau phải có tình thương, nếu không có tình thương là tự gạt mình và không đem lại lợi lộc cho ai hết ở tương lai.