Please wait

Read this article in English

Đức Thầy Thuyết Giảng – Montreal – 1983

Những sự gì của ông Trời sắp đặt đều rất tinh vi, đừng chê mà uổng.

Hỏi: 

Kính thưa Thầy, như một cái cây trồng cũng phải 10 năm, khi con người muốn giáo dục cũng phải 100 năm, mà như hồi nãy Thầy nói rằng chính vì người, con người nó đi vô trong cái chỗ tội lỗi, nó chế vũ khí nguyên tử, chuyên đủ thứ loại ác độc để mà giết nhau. Rồi một ngày nào, chiến tranh sẽ bùng nổ thì lúc bấy giờ con người mới thức tâm. Nhưng mà theo cái đà này thì con thấy đời sống này nó động loạn quá, cái người thức tâm thì nó ít, mà một khi mà chiến tranh mà nó nổ ra rồi đó và nhất là bây giờ là chiến tranh nguyên tử nữa thì con nghi cái hồn vía con nó tiêu hết, chứ còn đâu, phương tiện đâu mà để thức tâm nữa? Bởi vì bây giờ cái người tu thì thấy ít quá mà cái người ác nhiều, rồi làm sao mà có thể nào mà sau cái chiến tranh mà tái lập lại một cái phần hồn để mình mới tu cho kịp được?

Đức Thầy trả lời: 

Cho nên cái đó là cái suy luận của tâm đời mà thôi, còn cái chuyện của Thượng Đế làm là bất khả bàn luận. Chúng ta là dân Việt Nam thấy rõ, hỏa tiễn bay vù vù vô Việt Nam mà có mấy thằng cha cũng nghe tiếng nổ đùng đùng mà bây giờ nó ngồi đây nói chuyện, tại sao nó không chết? Là phước đức của mọi cá nhân. Không phải tu trong kiếp này, không phải tu trong giờ này nhưng mà đã tu từ lâu rồi. Cho nên duyên nợ ở thế gian các bạn thấy nhiều khi lấy trúng bà xã, bả nói sao tôi nghe không vô, có cơ hội tôi tu. Tôi lấy ông xã sao ổng nói ba câu, tôi nghe tôi tức ngực (Thầy cười), để có cơ hội thức tâm! 

Cho nên cái chuyện đó, ông Trời làm, có hết ngay trong gia đìnhCó nhiều đứa như nó nói chuyện với cha nó có ba câu, nó không chơi được nữa. Nó nói: « Ông già nói kỳ », chuyện ông già nó mà nó nói vậy đó (Thầy cười). Để cho nó thức tâm! Rồi cha con đồng học, đồng tu. Huynh đệ tại thế chứ không có gì hết, có đủ khí giới tình thương của Thượng Đế ân ban và giáo dục, thấy dữ nhưng mà hiền, thấy nó không tu nhưng mà nó tu. Nó biết muốn mua cái nhà tốt nó ở là nó người biết tu đó, thấy không? Còn nó không phải là đốt nhà người ta rồi nó cất cái nhà mới nó ở, cái đó không được. Nó biết lo cho nó có căn nhà thì cũng phải lo sự điều hòa của chính nó. 

Cho nên cái chuyện tu của ông Trời đủ mọi khía cạnh, tôi đã nói, tuyết rơi cũng là tu. Ở xứ tuyết, người nào mà ở xứ nóng, giận người này, người kia, nọ, đem cho ở Montréal, qua mùa đông cái quên hết không giận ai, lo cái lạnh không quên hết rồi. Có phải cái pháp không? Pháp để làm gì? Để tháo gỡ những sự ô trược của tâm linh, thấy chưa? 

« Ôi chu choa, tôi giận thằng cha đó, cái đêm sao mà nó lạnh quá, cái tôi quên, tôi theo cái lạnh, tôi quên cái giận » Cho nên pháp của Thượng Đế tràng giang đại hải, chứ không phải cái pháp Vô Vi thực hành soi hồn, pháp luân, thiền định này đâu ! Nó nhiều lắm, nó nhiều lắm. Những người soi hồn, pháp luân, thiền định còn phải học thêm những cái pháp mưa nắng của Trời Đất. Đạp đất mà không biết giá trị của đất, đi trên đất mà chê đất cát. Tôi đã nói rằng sau này đất cát ở trên các bạn, chứ các bạn không có bao giờ nằm trên đất cát được. Các bạn là thối tha hơn nó, phải nhờ nó mới che lấp cái tội trạng của các bạn được.

Cho nên chúng ta thấy rằng những sự gì của ông Trời sắp đặt đều rất tinh vi, đừng chê mà uổng. Cái gì chúng ta phải thức để học, không nên vội chê mà khổ, mà tăm tối, phải không ? Cho nên ở thế gian nhiều lý thuyết gia sử dụng một khía cạnh và quên một khía cạnh, sử dụng bên mặt, quên bên trái cũng không được. Chân lý nó là tròn. 

Chúng ta người tu Vô Vi là theo đường Chân Lý mà đi! Không theo hành động của một cá nhân! Cho nên ý chí các bạn là vô cùng. Các bạn nghe những lời chân lý vô cùng bất biến đó và các bạn tự xét lấy các bạn và khai thác lấy các bạn thì mở lượng hải hà, các bạn mới đón thanh quang và tự đi, không còn lệ thuộc nữa. Cái giờ phút bê trễ này, Pháp Lý Vô Vi xuất hiện khắp các nơi là để kêu gọi mọi người tự thức và sử dụng khả năng sẵn có của chính mình, không nên bê trễ nữa, uổng lắm các bạn ơi. 

Cơ hội cuối cùng PHÁP LÝ không vị nể một ai, nói thẳng và chỉ thẳng đường đi cho mọi người mà mọi người không chịu đi thì tự hại lấy mình mà thôi.