Please wait

Read this article in English

Khóa 2 – Khai Triển Nguyên Lý Nam Mô A Di Đà Phật – Thiền Viện Vĩ Kiên 1994

Đức Thầy Lương Sĩ Hằng – Vĩ Kiên thuyết giảng

Điển Đại Bi không có bỏ chúng ta, chính ta là người phụ bạc bỏ điển Đại Bi

Dù hoàn cảnh ác liệt cách mấy đi nữa nhưng mà chúng ta chịu điêu luyện, khai triển, cái tâm thức chúng ta sẽ bừng sáng, và vượt khỏi những tai nạn sắp tới. Cái nguyên lý Nam Mô A Di Đà Phật là của báu cả càn khôn vũ trụ chứ không phải riêng của cái pháp Vô Vi, của nhóm người Vô Vi. Người nào chịu hành, bất cứ tôn giáo nào cũng trở lại linh căn của chính họ và sung sướng thanh tịnh học hỏi nguyên điển mình kính yêu, và tiến tới sự sáng suốt của chính mình.

     Cho nên phương pháp Vô Vi không phải là một tôn giáo, không phải là một thế lực, lấy đồng tiền đè người hay lấy sự suy kiến thiêng liêng đè người, không có ! Pháp Vô Vi thực chất thực hành để đi tới và phát triển để tìm hiểu khả năng của chính mình và tình thương vĩ đại Đại Bi của Trời Phật đã ân ban, thường ân ban cho những người có trí tâm tu học. Ngày hôm nay các bạn đã chứng minh trước mắt các bạn có một vị thanh niên như vậy, đã đi lạc đường và tự thức trở về với chơn giác thì từ đây trở đi sẽ tiềm tàng khả năng của chính mình, phục vụ quần sanh.

Tuy làm việc ở nhà in mấy cuốn sách đó nhưng mà cuốn sách đó sẽ chạy cùng khắp các nơi, trong giường bệnh của người đau thương, trong sự đau khổ của tình đời. Người nhặt được thì sẽ noi gương đó mà thực hành, tái lập hạnh phúc của chính mình. Cho nên duyên may, em được phước cũng của ông bà cha mẹ để lại, em có cái phước vô cùng tận, nắm lấy và biết giữ lấy, rồi tương lai sẽ phát triển. Làm việc lớn không phải việc nhỏ; người thanh niên động loạn trở lại giềng mối thanh tịnh là không có phải làm việc nhỏ, làm đại sự ở tương lai, làm việc cho quần sanh. Tự thực hành chứ không dối trá được. Ôm lý thuyết là dối trá mình không hay, tự thực hành không thể dối trá được. Sự thật nó đến đâu, nói dến đó, đó là điều quý của nhân loại.

Cho nên qua một khóa thứ nhì, thì các bạn cũng thấy được những cái hình ảnh quá hay. Rồi Khóa Thứ Nhì nó phát triển đều đều như vậy,  mọi người tới đây, bằng lòng thực hành, cải sửa tâm tư của mình, cho phần hồn càng ngày càng sáng suốt thêm. Có phần hồn mới có thể phát triển được, về thứ công đức, còn thể xác không. Thể xác chỉ tạm, mọi người trú trong thể xác, phải học hỏi mọi sự kích động và phản động của tình đời kể cả từ gia cang cho đến xã hội. Còn chúng ta học rồi trở về đâu? Trở về nơi thanh tịnh. Khi chúng ta bằng lòng trở về với thanh tịnh, thì chúng ta sẽ hưởng được một của vô tận của Trời Phật ân ban. Mà chúng ta sẽ không có sống lẻ loi nữa. Mới là kêu hạnh phúc. 

Sự dìu tiến của Thượng Đế, của Từ Bi, luôn luôn giúp cho chúng ta đầy đủ. Có ăn, có mặc hàng ngày. Không phải con người làm được đâu. Ông Trời mới làm được. Con người không làm được. Không có khả năng làm cái gì. Cọng cỏ mọc cũng có thời gian mới mọc, cọng rau mọc cũng có thời gian, đó là ai làm? Không phải con người. Thiếu một chút dưỡng khí cũng không sanh tồn. 

   Mà chúng ta tu đây, hướng về thanh khí điển của cả càn khôn vũ trụ hóa sanh vạn vật. Nhờ thanh khí điển nó phát triển tâm linh từ nặng tới nhẹ. Qua pháp luân thường chuyển mà chúng ta thực hành hằng ngày thì chúng ta mới thấy được cái cõi huyền vi, là cõi mắt phàm không thấy mà cái nhỏ nhất của cõi huyền vi, chúng ta thấy được. Trong trắng, trong lành tốt đẹp và không bao giờ thay đổi, đó mới gọi là chân lý. Không thực hành, không đi đến đó làm sao biết được? 

    Cho nên các bạn đã dày công về đây để chi? Để thực hành, để nghe qua những lời, quyền lợi của chính ta, chính ta phải dùng và phải tiến, không nên dối trá lấy chính mình và phỉ báng mình. Hướng về đời mà bỏ tâm linh, tức là phỉ báng. Theo một chuyện gì mà ta không hiểu cũng là phỉ báng, giày xéo tâm can không phát triển được. Cái này chúng ta tu để khai triển tâm can, kể cả tâm linh phát triển luôn, con người nó khỏe mạnh. Khi mà các bạn hành đúng rồi, nhìn mặt là biết người hành đúng Pháp Lý Vô Vi, mặt mày tươi tắn, vui vẻ, không bận rộn, vì nó lấy cái nguyên khí của Trời Đất hỗ trợ cái cơ tạng nó phát triển và khối óc nó được trụ, sáng. 

Niệm Phật cho trí nó càng ngày càng sáng thì nó trở lại vị trí thông minh xa xưa, thì tình Trời đâu có xa nó mà nó cảm thấy lúc nào cũng lưu luyến với Trời Phật. Điển Đại Bi không có bỏ chúng ta, chính ta là người phụ bạc bỏ điển Đại Bi, không hiểu không hành, dụng lý nói bậy mà thôi, chứ gia cang bất ổn. Tâm can bất ổn làm sao gia cang yên? Tâm can chúng ta phải ở trong nguyên lý của trời đất, tâm can đó mới yên. Tâm can ta yên thì khối óc của chúng ta mới sáng. Tâm can mà động, tâm can động thì khối óc không bao giờ sáng. 

    Cho nên người tu Vô Vi phải đạt tới mục đích tối hậu của nó là tâm thân an lạc, trí sáng tâm minh. Chỉ có thực hành bao nhiêu đó thôi, có 6 chữ mà quán thông được là hiểu hết rồi. Càn khôn vũ trụ này gom chỉ có trong 6 chữ, nguyên lý của 6 cái chấn động đó thôi ! Nhưng mà không hiểu, không hành, không thức, không nhận được ! Ngày hôm nay chúng ta thực hành rồi chúng ta sẽ thức, cảm an cho mọi người tới đây cảm thấy sung sướng, nhẹ nhàng. Ta thực hành đâu bao lâu, một hai tiếng thấy nó cũng thay đổi rồi. 

Hiểu rõ mình có khả năng. Mình là một khả năng của vũ trụ. Tại sao đem lòng mê tín dị đoan, mà dập tắt cái hương đăng sáng suốt trong tâm thức của mình. Chúng ta phải thanh tịnh, mình đốt lại nén đèn lồng của chính chúng ta mới tiến hóa, không nên bê trễ. Luật nhân quả cả càn khôn vũ trụ có, tâm làm thân chịu. Mọi người phải nhận điều tiến hóa mà tiến. Mà phương pháp ở đằng này khai thông tâm thức, tạo thêm nhịn nhục, tâm thức phần hồn sẽ được thăng hoa. 

Chư Tiên Chư Phật nhờ nhịn nhục mà thành công. Bây giờ chúng ta làm cái gì? Chúng ta có cái óc, đơn giản nhất là nhịn nhục đi, làm được là chúng ta cũng thăng hoa, đi gót chân của Chư Tiên Chư Phật. Chứ không phải thờ Tiên thờ Phật, kêu Tiên Phật làm dùm cho mình. Ô, mình lạy ông Phật giải nghiệp cho con, cái đó tầm bậy, dối trá, chưa có trúng. Không có được kêu Thượng Đế giải nghiệp cho mình, chính mình phải hành động ít nhất một góc của Thượng Đế.