Please wait

Read this article in English

Trích Vấn Đạo - Đại Hội Hùng Vĩ Giao Liên 1998

Bạn Đạo: Thưa Thầy dạo đó Đức Thầy có gặp khó khăn nào khi mới thực hành soi hồn không?

Đức Thầy đáp:

Khi tôi Soi Hồn thì tôi làm đâu có hai ba phút à. 

Tôi thấy chuyện này chắc khó ăn quá , khó làm quá, làm không vô rồi. Tui mới xuống tôi gặp ông Tư. Tôi nói tôi cũng Soi Hồn mà tôi không thấy gì,  không ngồi lâu được. Và toát cả mồ hôi ra. 

Ổng cười, ổng nói “bạn tu cho bạn chứ bạn tu cho tui đâu mà kể”. Thì mình mắc cở về mình ráng tu thêm . Chỉ vậy thôi. “Bạn tu cho bạn chứ tụi này đâu có nhờ cái gì đâu .” 

Ổng nói vậy mà mình về mình tu, ráng tu. Tôi tu ngày tu đêm tôi tu đến nỗi mà tôi không có cho ngồi cái ghế tốt, tôi ngồi cái ghế ba chân. Nếu mày ngu mày té xuống bể đầu mày ráng chịu, tôi hành hạ tôi như vậy đó. 

Bắt ngồi ghế ba chân , ngồi thiền mà trong lúc ngồi ghế ba chân, thiền tốt lắm, thiền nhẹ, té chắc bể đầu , cứ ngồi. 

Ngồi mà xung quanh ở nhà chửi mắng đủ chuyện hết, thôi kệ, tu. 

Bởi vì nhà người ta thấy mình khùng mà, làm chuyện lạ không ai làm mà, nửa đêm xách ghế ngồi như vậy . Ngồi cái ghế tròn vậy đó, trật một cái té xuống bể đầu, mà tôi cũng vẫn làm. 

Ăn thua cái tâm cương quyết hành pháp của mình hay là không? 

Cương quyết là tất cả mọi sự đều tốt. Tôi thấy sự cương quyết của tôi chiến thắng nghịch cảnh ngay trong gia đình tôi từ lớn nhỏ đều khuyên tôi đừng có tu và chửi mắng phá khuấy. Bới vì họ thương tôi chứ họ không ghét tôi đâu. Tôi biết họ thương tôi họ muốn kêu tôi bỏ, muốn kêu tôi đi vô trong chùa tu. 

Tu gì mà tu, không có bận áo vàng mà cứ ngồi ở nhà làm vậy hoài. 

Mướn con chó gác cửa còn sướng hơn là cho ông ăn cơm rồi ông cứ ngồi ông bịt lỗ tai, ngồi ngay giữa nhà vậy. 

Bực tức làm cho gia đình buồn, nhưng mà tôi nói cái chuyện buồn này nó có cái chuyện lạ kỳ mình phải cương quyết làm cho mình hiểu được và thành công thì mọi người sẽ theo mình.

Tôi cương quyết tôi tu đến ngày hôm nay là nhờ sự cương quyết của tôi. Tôi không thay đổi. Bất cứ giá nào, một đường đi thôi. 

Tôi ở Việt Nam là mở cửa cho mọi người tới, bùa phép tới phá đủ chuyện, tôi cũng nói cảm ơn. 

Nếu tôi không phải sống để giúp người ta thì cứ giết tôi đi. Để tôi sống tôi hại người ta làm cái gì. 

Thì những vị đó cũng tới cũng làm cũng dữ lắm nhưng mà rốt cuộc cũng không có kết quả, thì tôi mới được may mắn sống đến ngày hôm nay và tôi giữ pháp tu trọn lành tới giờ phút cuối cùng của tôi ở tương lai.

Nhất quyết không bao giờ thay đổi, cho nên Bên Trên đã cho tôi cái tên là Vĩ Kiên.

Bắt tôi đứng thẳng và chứng giám cho tôi từ rày về sau phải đổi Vĩ Kiên.  Nhưng mà trong cái thẻ căn cước là Lương Sĩ Hằng thì ai muốn kêu sao kêu nhưng mà Bên Trên chứng kiến cho tôi là Vĩ Kiên, không có được thay đổi. 

Lúc nào cũng lo tu, có cũng vậy, không cũng vậy. Có một buổi ăn cũng được, không có ăn cơm uống nước, cũng phải tu thôi không có làm gì hơn hết. 

Cho nên tôi thấy càng ngày tôi càng lớn tuổi, ý chí tôi càng mạnh, tôi làm việc nhiều hơn thanh niên, làm việc rất nhiều không ngừng nghĩ nhưng không bao giờ thấy mệt, không bao giờ thấy chán nản.

Do cái pháp đã giúp tôi, rất cảm ơn hoàn cảnh xung quanh đã xây dựng cho tôi có ngày hôm nay. 

Từ gia đình cho đến người truyền pháp, tâm tôi lúc nào cũng nhớ thương tất cả mọi người phải cố gắng thực hành trong xây dựng.