Please wait

Read this article in English

NIỆM PHẬT và TIỂU VŨ TRỤ

Khóa 1 – Thiền-Viện Vĩ Kiên –Vấn Đạo- Ngày 15.04.1986

Hỏi: Xin Thầy giải thích giùm tác động cảm giác và dấu hiệu của Nam-Mô-A-Di-Đà-Phật trong tiểu vũ trụ như thế nào?

 

Đức Thầy: 

Tác động cảm giác của Nam-Mô-A-Di-Đà-Phật thì mình lấy âm thinh để định, thấy rõ ràng.

Như các bạn đã làm Pháp Luân Thường Chuyển nhiều nó khai thông hít bao nhiêu hít cũng được, nó nhẹ nhàng.

Lúc đó các bạn niệm NAM…….. thấy cái chấn động lực nó rung rung rung rung mà ở đó nó sẽ quy thức. 

Cuối cùng các bạn phải theo dõi cái chấn động và cái ánh sáng đó. 

Khi mà làm Pháp Luân thông suốt rồi, cái ý mình niệm Nam…… cuối cùng nó chỉ tới đây (giữa hai chân mày) thôi, nó không thể lên được một chút nữa. 

Cái chấn động lực của âm thinh cuối cùng, chấn động lực của âm thinh nó phải nằm ở chỗ đó và nó mở ra. 

Cho nên những người tu Vô Vi soi hồn thét rồi nó nặng nặng ở đây, nó xoáy xoáy. 

Cái gì xoáy ở đây? Mình cả ngày cứ nhắm mắt nhưng mà cảm thấy nó xoáy ở đây.  Là cái chữ Nam niệm đã có hiệu lực và nó bắt đầu mở rồi.

 À rồi Mô….cuối cùng nó phải trụ ở đây (Hà Đào Thành). 

Cho nên toàn là chấn động lực chứ không phải là văn tự. 

Văn tự là một điểm nhỏ thôi, trược thôi chứ còn cái chấn động lực cuối cùng của nó mới đi tới chỗ thanh. 

Cho nên người niệm Nam-Mô-A-Di-Đà-Phật, niệm lâu tại sao người ta cảm thấy dễ chịu, khỏe khoắn, tâm hồn họ yên ổn. 

Mà cứ niệm 1,2,3,4,5,6,7,8,9,10, niệm 100 đi nữa rốt cuộc không có yên ổn. 

Vì nó lộn xộn và nó không có trật tự, nó không có chỗ mở ra. 

Còn niệm Nam-Mô-A-Di-Đà-Phật ở đây đi tới đó là mở. 

Niệm tới đâu mở tới đó, niệm tới đâu mở tới đó. 

Lục tâm: ở đây phải trung tâm không? (giữa hai chân mày), trung tâm không?(hà đào thành), à trung tâm (giữa hai trái cật) ở đây không?, trung tâm ở đây không? (tim).  Mà bây giờ cào cái chảy máu cũng chết rồi, cũng là trung tâm của cơ thể, lỗ rún phải trung tâm không? 

Lục Tâm Thông là đệ tử nhà Phật. 

Lục tâm chưa thông nói Phật mà không biết Phật, kêu bằng tu mà thiếu tu. Thấy rõ rệt như vậy. 

Cho nên chúng ta niệm rồi, Nam ở đây, Mô ở đây, A ở đây, Di ở đây, Đà nó chuyển chạy đây, Phật ở đây. 

Niệm thanh tịnh rồi các bạn niệm thấy 6 cái luân xa rõ rệt.

Mà trong thực hành để kiểm chứng chớ không phải nói không.   

Thực hành để kiểm chứng. 

Thì nhiều người đã thực hành thấy rồi. 

Mà khi mà tại sao các bạn niệm Nam-Mô-A-Di-Đà-Phật rồi các bạn rọi kiếng, niệm được rồi thấy mặt nó trẻ, nó tươi. 

Mà hồi trước mình bước vào tu mình không có tươi, mà bây giờ tươi.

Bây giờ tất cả mấy người ngồi ở đây hỏi chứ mặt mày họ có tươi không? 

Chút nữa quay phim chiếu lại coi thấy tươi rõ ràng. 

Cái gì làm cho nó tươi? Cái điển nó dồi dào. 

Cái điển nó phong phú có thể xuất phát đi lên trên thì bên trên mới chiếu cho nó một cái ánh hào quang để thấy con người có niềm vui, thanh thoát. Mặt mày người tu Vô Vi hồng hào, thanh thoát.

Làm như nó giàu lắm mà nó không có xu nào hết. 

Tưởng nó ăn sang lắm mà nó ăn tầm bậy tầm bạ mà mặt mày nó tươi, rồi nhiều người dòm: “ui chui cha tuị này chắc nó làm tiền người ta nhiều quá, mặt mày người nào người nấy tươi”. 

Không có xu nào hết!  Đóng góp từ đồng bạc để ăn cho vui vậy thôi chứ không có gì quan trọng hết.  Thấy hông? 

Đó! Sự sống của con người là điển.  Không có thanh khí điển đâu có sự sống. 

Phải điển là chánh không? Mà các bạn ăn được điển thì các bạn giàu hơn ông nhà giàu chớ. 

Ông nhà giàu ổng có tiền mà ổng ăn toàn là chuyện gián tiếp không à. 

Ổng làm con gà ổng ăn, ổng làm con vịt cho ổng ăn mà nó vô cái máu huyết của nó động loạn nó tai hại tới thể xác của ổng mà ổng không biết nữa. 

Thành ra ổng sanh bệnh.  Thì muốn biết đi vô nhà thương hỏi đi. Bệnh toàn là ổng ăn đồ ngon không à, đồ bổ không mà ổng bệnh. Còn các bạn ăn nguyên cái đồ bỏ không mà nhìn cái mặt các bạn tươi. 

Có phải điển giúp các bạn tươi không?

Không phải tiền giúp các bạn tươi. Tiền không có bao nhiêu.  Các bạn ăn có 2 đồng, 1 đồng, 3 đồng là nhiều lắm. 

Còn người ta ăn một lần 50 đồng mà chưa thấy gì.  Tại sao mặt mày các bạn tươi?  Người nào người nấy cũng trẻ hết.  Tại sao? Điển không? 

Cho nên cái của của ta có từ bao nhiêu kiếp mà không biết về đó để hưởng. 

Cho nên các bạn tu cái này các bạn khôn lắm. 

Đi về lấy tiền của tôi tôi xài, tôi không có xin, tôi không có xin cái hình, cái giấy bạc in ở đây. 

Có phương tiện chút chút thôi là tôi đủ sống rồi còn tôi ăn cái chánh. 

Tôi về kho bạc của ông Trời tôi ăn. 

Lò lửa của ông Trời tốt hơn, nó làm cho ấm áp hơn. 

Càng nghĩ đến ông Trời, càng tiến đến ông Trời, tôi thấy tâm hồn tôi ấm áp, không thiếu thốn. 

Là tôi là người giải nghiệp chứ gì nữa? Thấy hông? 

Ông Trời nhiều hơn tôi, tôi đây…

Còn nếu mà tôi bị tâm nghiệp là tôi ôm thì tôi mới bị, còn tôi giải để tôi hưởng tôi không còn bị nữa. 

Tôi giải nó ra. Cha tôi có mà, tôi đâu cần xin của ông đâu.  Thấy hông? 

Thì mình có 5 đồng mình vẫn sống mà họ có 500 họ vẫn thiếu nợ. Các bạn thấy chỗ đó không? Mà mặt mày mình lại tươi. 

À khi mà mình kể cho họ nghe rồi họ thấy mình nhẹ nhàng hơn họ.  Rõ ràng. 

Họ thấy mình đi trước hơn họ vì họ thấy, họ thấy rõ rằng lúc đến họ không có tiền. 

Giáng lâm xuống thế gian là không, mặt mày tươi tắn như những bạn đaọ Vô Vi. 

Mà ngày nay mặt mày họ méo mó là vì động loạn, vì tiền bạc nó sai khiến, cột cổ họ. 

Rồi họ mới nhận thức rằng té ra cái không là chánh, cái có bây giờ nó đi về không.